Nguyên văn phát biểu của tớ (viết chung chung khi chưa biết ý kiến của các tác giả khác thế nào)
Bình luận của tớ:
Ổn định tỷ giá không luôn là một thành tích
Với vấn đề liên quan đến tỷ giá mà TBKTSG đặt ra, có
thể thấy rõ ràng rằng tỷ giá đồng đô la biến động (tăng lên) rất ít trong khi lạm
phát của Việt Nam tăng mạnh so với Mỹ đã gây phương hại thế nào đến sức cạnh tranh
của hàng hóa Việt Nam nói riêng và rộng hơn là tăng trưởng kinh tế. Trong kinh
tế học, khi tỷ giá danh nghĩa của bản tệ không điều chỉnh kịp với mức chênh lệch
lạm phát trong và ngoài nước, lúc đó bản tệ được nói là đã lên giá thực (real
appreciation) so với ngoại tệ, và hậu quả trực tiếp là làm giảm sức cạnh tranh
của nền kinh tế bản địa dẫn đến tăng nhập siêu và kết cục là giảm tăng trưởng
kinh tế.
Có lẽ vấn đề cần
bàn ở đây là tại sao trước một điều hiển nhiên như vậy nhưng người ta vẫn e ngại
chuyện phá giá bản tệ (tăng tỷ giá danh nghĩa) ở mức độ ít ra là bằng một phần
của chênh lệch lạm phát để khôi phục lại xuất khẩu, giảm nhập khẩu nhằm giảm nhập
siêu? Thậm chí, chuyện giữ cho tỷ giá ổn định bất chấp lạm phát đã tăng thế nào
còn luôn được coi là một thành công trong chính sách điều hành kinh tế vĩ mô ở
Việt Nam.
Thường thì điều
này xuất phát từ những ngộ nhận và nhận thức phiến diện rằng phá giá sẽ không
giúp gì cho xuất khẩu mà chỉ làm tăng lạm phát khi giá nhập khẩu nguyên nhiên
liệu đầu vào tăng lên. Rồi là phá giá thì sẽ làm nhà đầu tư nước ngoài chán nản
bỏ đi, còn gánh nặng nợ nước ngoài thì tăng lên v.v... Mặc dù là ngộ nhận và
phiến diện (xin xem các bài viết của tác giả về tỷ giá trên TBKTSG) nhưng tiếc
là nhiều người vẫn mắc phải và đã ảnh hưởng không nhỏ đến việc hoạch định và điều
hành chính sách vĩ mô ở Việt Nam.
Qua hội nghị bàn
tròn này với TBKTSG, tôi tin và hy vọng rằng các vị chuyên gia ở đây cũng có
chung một quan điểm với tôi, từ đó cùng kiến nghị lên Chính phủ và Ngân hàng
Nhà nước (NHNN) thực thi một chính sách tỷ giá thân thiện với xuất khẩu hơn,
cũng chính là một chính sách kích thích tăng trưởng và ổn định kinh tế vĩ mô
(thông qua giảm nhập siêu).
Ngược lại, tôi
cũng rất mong các vị cùng bày tỏ tiếng nói quan ngại với chính sách tỷ giá hiện
tại của NHNN khi chủ trương kìm tỷ giá trong khi tiếp tục tăng cung tiền để
tăng cầu cho nền kinh tế. Sự “ổn định” của tỷ giá như hiện nay nên được nhìn nhận
là một điều có hại hơn là một thành công chính sách, và cần được hiểu là một sự
“ổn định” không bền vững và trong ngắn hạn, để rồi kết cục là một sự phá giá mạnh
không thể tránh được, có thể châm ngòi cho một cơn hoảng loạn, mất kiểm soát.
Bình luận của tớ:
1.
Các
lập luận của đồng chí Thơ và Tuấn có một lỗi sai cơ bản. Mặc dù (hình như) cũng
đồng ý rằng tỷ giá hiện tại là bất lợi cho sức cạnh tranh của hàng hóa Việt Nam, tức là đồng ý rằng tỷ giá là một trong
những nhân tố có tác động đến tính cạnh tranh của hàng hóa nội địa, nhưng mặt
khác, thay vì cho ý kiến có đồng ý điều chỉnh tỷ giá hay không thì họ lại quay
sang bàn đến những vấn đề khác, nào là gốc rễ thực sự của việc cạnh tranh yếu,
nào là khác biệt về tính cạnh tranh v.v.. Nói tóm lại là lạc đề!
Để dễ hình dung, tớ đưa ví dụ thế này. Một bệnh nhân bị bệnh tim mạch. Mặc
dù bác sĩ điều trị cũng đồng ý với các bác sĩ hội chẩn khác rằng bệnh nhân này
bị hẹp động mạch gì gì đó (ví dụ, do mỡ máu) cần phải nong động mạch ra thì mới
có nguy cơ sống sót. Nhưng thay vì (kết hợp) điều trị theo cách này, ông ta chỉ
chăm chú vào điều trị nguồn gốc của bệnh, tức là chế độ ăn uống, sinh hoạt
không lành mạnh của bệnh nhân. Đương nhiên là cần cầu trời cho bệnh nhân này đủ
dai sức để sống và chờ cho việc điều chỉnh chế độ ăn kiêng và sinh hoạt phát
huy hiệu quả (không tích tụ thêm các cục xơ vữa nữa). Nhưng cho dù có sống được
thì mạch máu của bệnh nhân vẫn tắc như cũ, và do đó dễ gây đột quỵ, vì vẫn hẹp
do không được nong!
2.
Vấn đề
mà TBKTSG đặt ra rất đơn giản và dễ hiểu. Họ hỏi là có nên phá giá không, chứ không
hỏi là có cần phải phá giá bao nhiêu, phá giá mạnh không. Vì thế, lẽ ra câu trả
lời tất yếu chỉ cần/đương nhiên là: Cần phải phá giá, dù ít, dù nhiều, chứ
không thể tuyên bố như NHNN nói là không “điều chỉnh”. Tất nhiên cách thức và lộ
trình phá giá như thế nào là chuyện khác, như đã được đồng chí Giang bàn đến và
tớ cũng nói nhiều lần rồi (chẳng hạn cứ lẳng lặng mà làm, thỉnh thoảng làm bụp
một phát, tùy theo mức độ cảm thấy phù hợp). Đằng này các đồng chí Thơ và Tuấn
lại quay sang phản đối rằng phá giá/điều chỉnh mạnh là không phù hợp. Tức là, một lần nữa tớ nhấn mạnh, lại lạc đề!
3.
Như tớ
đã góp ý với TBKTSG đặt lại câu hỏi thứ hai, như trong bài gốc, khi mọi thứ vẫn
như nguyên mà tỷ giá vẫn cố định (tức VND lên giá thực so với USD) thì rõ ràng
là hàng hóa Việt Nam càng mất tính cạnh tranh và vì thế càng phải nên phá giá
chứ? Đây là vấn đề có tính logic mà các đồng chí Thơ và Tuấn đang vi phạm trong
lập luận của mình, khi họ chuyển vấn đề từ việc có nên phá giá không sang việc
phân tích yếu tố nào mới là yếu tố chính ảnh hưởng đến tính cạnh tranh của hàng
hóa Việt Nam, hoặc lặp lại vấn đề không nên phá giá mạnh (như đồng chí Tuấn ví dụ là 13%). Để tăng phần thuyết phục, họ
đưa ra những lập luận mà xét cho cùng vừa rắm rối, và quan trọng hơn, vừa ... lạc
đề!
4.
Đồng
chí Giang, mặc dù như tớ vẫn thường hoan nghênh, nhất là trong bài này khi cùng
đưa ra ý kiến khá giống với tớ, mắc một sai lầm nhỏ, khi cho rằng phá giá sẽ
làm tăng gánh nặng nợ Nhà nước. Đây là vấn đề mà tớ đã phản biện trên TBKTSG mấy
tháng trước đây (đại loại, nếu không phá giá thì nợ Nhà nước – tính bằng VND - có
thể không tăng lên, nhưng rốt cuộc quỹ dự trữ ngoại hối của NHNN lại hao hụt
tương ứng để kìm giữ tỷ giá. Tức là tiền từ chui từ lỗ hổng nọ ra lỗ hổng kia
trong cùng một cái quần quốc gia).
5.
Còn về
ý kiến của đồng chí Phạm Thế Anh, tuy có phân tích theo một hướng hơi khác một
chút (chỉ số giá sản xuất), nhưng có thể thấy rõ ràng nó cũng phạm phải những
sai lầm giống của đồng chí Thơ và Tuấn (tập trung vào tìm căn nguyên của tính cạnh
tranh yếu, bỏ qua việc cần thiết phải phá giá, như là một trong những biện pháp cần làm).
Và qua bài
này, mới thấy, như tớ đã phát biểu trong bài, rằng sự ngộ nhận và hiểu một chiều
về tỷ giá đang ngự trị trong đầu của rất, rất nhiều người, kể cả giới học giả
được coi là tinh hoa (nhất) của Việt Nam như trong bài này (bạn đọc nào còn
nghi ngờ nhận định của tớ thì tìm đọc lại các bài phản biện về tỷ giá của tớ
trên báo chí và post lại trên blog này), và chúng đã rất có ảnh hưởng (tiêu cực) đến việc
hoạch định và thực thi chính sách tiền tệ và tỷ giá ở Việt Nam. Và cứ nhìn lực
lượng tương quan giữa phe phản đối và phe ủng hộ tỷ giá trong bài này thì sẽ dễ
hiểu, dễ thấy tại sao NHNN lại “kiên định” với chuyện không phá giá đến thế. Có
5 người tham gia trong bài thì quá bán, 3 người, phản đối phá giá (mạnh); chỉ
còn mỗi tớ và đồng chí Giang là luôn kiên định với việc phá giá (tất nhiên phá
giá ở mức bao nhiêu là chuyện bàn sau).
Các comment trên của tớ có thể gây khó chịu cho ai đó, nên rất mong mỏi các đồng chí không tán thành hãy vào đây tranh luận ra ngô ra khoai với tớ.