----------------------------------------------------------------------------------------
Tớ mới về Hà Nội
công tác 2 tuần trước, được gặp hẳn mấy đồng chí ở trên trung ương, thuận đà tiến
bèn gặp luôn cả một đồng chí không-phải-là-Việt-Nam ở WB để làm một cuộc điều
tra nhanh về kinh tế vĩ mô nói chung và nợ xấu nói riêng.
Kết luận có thể
nói thế này, hiểu biết về xử lý nợ xấu của các cơ quan hữu trách ở Việt Nam còn
khá hạn chế. Thậm chí bọn tớ còn được hỏi kinh nghiệm xử lý nợ xấu ở Nhật như
thế nào và có muốn mua nợ xấu hay không. Nợ xấu mới là phần chìm của tảng băng cần phải e sợ và đặc biệt chú ý, chứ không phải là phần nổi của tảng băng gồm toàn những tiến triển tốt về các chỉ số kinh tế vĩ mô, vốn làm cho không chỉ các đồng chí Việt Nam mà còn nhiều đồng chí không phải Việt Nam rất khoái và lạc quan hơi quá sớm, điển hình là đồng chí S&P đã nhanh nhẩu sửa lại triển vọng cho kinh tế Việt Nam từ tiêu cực sang ổn định. Còn các đồng chí Việt Nam thì tích cực hết sức có thể xoay ngược 180 độ các chính sách của mình để tiếp tục đổ tiền vào nền kinh tế vực dậy tất cả các cái có thể vực được ngay, càng nhanh càng tốt, mà như đồng chí ở WB gọi là crazy.
Cái mà tớ lo rằng
các đồng chí xếp hạng tín dụng khác có thể tỉnh táo hơn và khi đã khẳng định được
mức độ tồi tệ của nợ xấu thật sự ở Việt Nam (có thể trên 10% như đồng chí Bình
công bố) thì họ sẽ có hành động đánh tụt xếp hạng tín dụng của Việt Nam xuống,
gây ra hậu quả không khác gì cái đang xảy ra ở châu Âu. Trong số này có đồng
chí Moody’s, là đồng chí mà bọn tớ đã từng phỏng vấn hồi năm ngoái để tìm hiểu
thêm về khả năng/lý do xem xét khi tăng hay hạ hạng tín dụng của Việt Nam. Ngay
cả đồng chí S&P cũng có thể “lật lọng” khi thấy quả thật tình hình không được
khả quan như đồng chí ấy tưởng bở lúc trước.
Tớ cũng được biết
việc xử lý nợ dựa vào 4 giải pháp: cho sát nhập ngân hàng yếu với nhau hoặc ngân
hàng yếu vào ngân hàng khỏe; SBV bỏ tiền tái cấp vốn để nắm cổ phần trong ngân
hàng; cho ngân hàng nước ngoài mua cổ phần ngân hàng có vấn đề; thành lập công
ty mua bán nợ quốc gia.
Giải pháp đầu
tiên đang tù mù mặc dù SBV luôn “đe” rằng sẽ có từng này từng kia ngân hàng được
sát nhập trong quý 1 rồi quý 2 rồi... chẳng thấy gì! Và như tớ đã nói nhiều lần
rằng sát nhập các ngân hàng, kể cả kẻ yếu vào với kẻ mạnh, cũng chẳng làm tiêu
được cái cục nợ xấu, đâu vẫn còn đó.
Giải pháp thứ hai
thì gặp phải ụ đất to đùng chắn đường, đó là cái túi ngân sách mỏng dính và áp
lực dư luận không cho phép sử dụng công quỹ để cứu trợ các bạn ngân hàng vốn
tòan thấy báo lãi lớn. Nếu SBV phát hành tiền để tái cấp vốn thì hậu quả lạm
phát sẽ xảy đến.
Còn giải pháp thứ
ba thì có vẻ khả thi hơn và có vẻ được chú trọng hơn. Tớ không rõ lắm là tình
hình đang đi đến đâu nhưng e rằng trên thực tế nó cũng chẳng dễ dàng gì vì phải
vượt qua nhiều trở ngại như tâm lý sợ sự đô hộ của nước ngoài v.v...
Vậy chỉ còn lại
giải pháp thứ tư, thành lập công ty mua bán nợ xấu trực thuộc SBV. Giải pháp
này, căn cứ vào thái độ của SBV, có thể đoán rằng sẽ được chọn làm giải pháp
chính. Tuy vậy, vấn đề quan trọng hơn là nguồn vốn ở đâu ra. Xem ra ý kiến đa
phần nghiêng về việc SBV hoặc nhà nước bỏ vốn ra. Mà thế thì cũng chẳng khác mấy
với việc tái cấp vốn cho và thâu tóm cổ phần của các ngân hàng có vấn đề. Trong
khi đó thì tội đồ - các ngân hàng – lại chẳng có vẻ gì là sẽ bị trừng phạt vì tội
lỗi phần lớn là do mình gây ra, còn đống tài sản xấu sau khi mua xong chắc chắn
gần như sẽ trở thành một mớ giấy lộn trong một thời gian bất định.
Tóm lại, xử lý nợ
xấu chỉ có một số cách và chắc chắn là việc dọn dẹp đống nợ xấu của Việt Nam sẽ
còn phải tốn thêm một số năm nữa, với tổn thất không nhỏ cho ngân sách cứ theo
cách hiện hành. Như tớ đã viết trong một entry trước, nhà nước có thể cần phải
hy sinh một chút (về tổn thất ngân sách) vì đại cục (không làm đám cháy nhà thằng
hàng xóm đốt rụi mọi thứ trong làng, gồm cả nhà mình) nhưng đồng thời cũng cần
phải buộc thằng hàng xóm đó lôi hết của cải trong nhà ra mà thuê người chữa
cháy.
No comments:
Post a Comment