Tuần trước nữa và
tuần vừa rồi tớ đã thu xếp đến gặp 2 đồng chí Moody’s và Standard and Poor’s
(S&P) ở Singapore để hỏi cho ra nhẽ tại sao 2 đồng chí ấy tuy cùng là hãng
xếp hạng tín nhiệm lại có hành động mâu thuẫn nhau đến vậy (đồng chí Moody’s
thì cuối tháng 9 đã hạ hạng tín nhiệm của Chính phủ Việt Nam và một số ngân
hàng Việt Nam, còn đồng chí S&P thì lại sửa lại triển vọng hạng tín nhiệm của
Chính phủ Việt Nam từ Tiêu cực thành Ổn định và cũng cuối tháng 9 vừa rồi lại
nâng hạng của một số ngân hàng thương mại Việt Nam).
Nhìn chung, có thể
nói 2 đồng chí này ở 2 thái cực khác hẳn nhau. Một đồng chí thì quá tiêu cực và
lo xa, nhưng ẩu (Moody’s). Đồng chí còn lại (S&P) thì quá tích cực và hời hợt,
nhưng cả tin.
Về Moody’s, các đồng
chí ấy lo ngại rằng nợ xấu và thiếu hụt thanh khoản trong hệ thống ngân hàng sẽ
là một gánh nặng rất nặng chất lên
vai Chính phủ và Chính phủ không thể trốn tránh được khỏi nghĩa vụ phải nhảy
vào cứu trợ hệ thống ngân hàng trong khi bản thân (Chính phủ) thì nợ đầm đìa,
khó mà xoay xở ở đâu được. Tăng trưởng chậm lại cũng làm khuyếch đại những khó
khăn của Chính phủ thêm nữa.
Sau một hồi tớ vặn
vẹo thì các đồng chí Moody’s cũng phải thừa nhận rằng sự cứu trợ này của Chính
phủ, nếu có, thì cũng có hạn (chứ không phải cần bao nhiêu thì đáp ứng bấy
nhiêu) và cũng không thể xảy ra ngay nay mai được. Mà như vậy thì lại mâu thuẫn
với lập luận ban đầu của các đồng chí ấy để làm cơ sở để hạ hạng tín nhiệm của
các ngân hàng Việt Nam như nói ban đầu. Cuối cùng, các đồng chí ấy đành bào chữa
rằng hành động vừa rồi của các đồng chí ấy là hành động mang tính phòng xa, đi
trước sự việc (ring-fencing), có nghĩa là cảm thấy sẽ xảy ra thế thì hành động
luôn, chứ không chờ cho đến khi sự việc xảy ra rồi thì mới hành động!
Trong quá trình
thuyết minh, các đồng chí ấy đưa ra một vài bảng biểu với đồ thị ước tính mức độ
nợ xấu của Việt Nam và theo đó là mức độ vốn cứu trợ (tái cấp vốn) cần thiết
cho hệ thống ngân hàng mà mức cao nhất là (tương ứng với tỷ lệ nợ xấu là 30%)
chỉ là tương đương với 11% của GDP. Nghe thì cũng hơi hơi... kinh (vì tớ không
nghĩ nó lại ... thấp thế!) để minh họa cho tính nguy cấp, trầm trọng của vấn đề
nợ xấu và nhu cầu can thiệp của Chính phủ. Nhưng vấn đề là các đồng chí ấy sử dụng
số liệu có đến năm 2011 thôi! Thế thì tớ mới có cái cớ để hỏi xoáy rằng tại sao
các đồng chí ấy không hạ hạng tín nhiệm ngay từ đầu năm (cùng lắm là cuối quý 1
hoặc sang quý 2), khi các loại số liệu mà các đồng chí ấy sử dụng trong các bảng
biểu và đồ thị trên được công bố? Sao phải chờ đến tận cuối tháng 9?
Điều đáng nói là
sau cái ngày bọn tớ viếng thăm đó 2 ngày (tức vào thứ 2 tuần qua), các đồng chí
ấy lại gửi cho tớ một bản Special Comment chính thức (hình như có đăng trên
website của Moody’s), trong đó cũng có những bảng biểu với đồ thị như trước, nhưng
điều đáng nói hơn nữa là các số liệu gánh nặng tái cấp vốn của Chính phủ lại
tăng vọt, từ 11% trong ước tính hôm gặp bọn tớ vọt lên đâu như 20-30% của GDP
gì đó, và tất nhiên vẫn là tính trên số liệu cuối năm 2011. Lên bao nhiêu thì không
quan trọng lắm bằng cái bản chất sự việc là các đồng chí ấy đã phải sửa sang số
liệu trước và sau khi công bố chính thức. Điều này cũng chứng tỏ các đồng chí ấy
hành động khi chưa có một cơ sở chắc chắn cho các nhận định làm nền tảng cho
các hành động điều chỉnh hạng tín nhiệm.
Vì những vấn đề ấm
ớ như trên nên tớ khi viết báo cáo nội bộ phải cố vắt óc nghĩ ra một lý do khả
dĩ hơn để làm nhẹ “tội phán mò” của các đồng chí Moody’s. Cuối cùng thì tớ cũng
tìm ra được một chi tiết, đó là chuyện Moody’s đề cập đến việc bắt đồng chí bầu
Kiên, và bình luận thêm rằng việc bắt giữ này gây ra quan ngại cho Moody’s và họ
cũng không nghĩ rằng sự việc tương tự chỉ dừng lại ở ACB (mặc dù các đồng chí ấy
có vẻ cũng chẳng biết nhiều về những chuyện này, và cũng có vẻ cũng không sẵn
sàng để nói về chúng lắm). Từ đó, tớ mới triển khai thêm rằng phải chăng đây mới
chính là một (trong những) lý do thực sự để Moody’s đến thời điểm này mới hạ hạng
tín dụng của các ngân hàng Việt Nam, khi lo ngại rằng nếu có các hành động bắt
bớ hoặc trấn chỉnh mạnh tay của các cơ quan có thẩm quyền sẽ gây ra một cơn chấn
động trong toàn hệ thống làm tăng đột ngột rủi ro đổ vỡ hệ thống và Chính phủ buộc
phải nhảy ngay vào can thiệp và cứu trợ đúng như kịch bản mà các đồng chí ấy vạch
ra? Nếu đúng Moody’s nghĩ vậy thì còn thông cảm được. Bằng không thì buồn lắm,
các đồng chí Moody’s à! Chắc cũng đoán được những “băn khoăn” của tớ trong buổi
gặp gỡ, mấy đồng chí Moody’s này 2, 3 lần gửi email nhắc tớ là nếu cần trao đổi
thêm thì cứ cho biết. Nhưng tớ thì vốn lịch sự nên đành trả lời là để bọn tớ nắm
lại vấn đề đã rồi có gì hỏi thêm sau, để cho các đồng chí ấy còn đường mà làm
ăn, vì rõ ràng là các đồng chí ấy đã rất nao núng.
Về S&P, các đồng
chí này thì theo kiểu thấy đâu nói đó, rất cả tin. Chẳng hạn, các đồng chí ấy
thấy anh Bình nhà ta (thống đốc NHNN) tuyên bố cái này cái kia, quyết tâm làm
cái này cái kia (tái cơ cấu hệ thống ngân hàng, khống chế tăng tín dụng cho
ngành phi sản xuất v.v...) thì tin sái cổ rằng anh Bình đang làm thật và kết quả
có tốt hơn thật. Các đồng chí ấy còn khen anh Bình hết lời, nào là con người của
đổi mới, nào là con người của minh bạch (là Thống đốc lần đầu tiên công bố tỷ lệ
nợ xấu cao hơn con số báo cáo của các ngân hàng thương mại, là người mạnh tay
áp đặt các chuẩn mực hoạt động nghiêm khắc hơn cho hệ thống ngân hàng v.v...).
Cũng tương tự, các lời khen ngợi được dành cho các chính sách vĩ mô của Chính
phủ, nào là đã thắt chặt chính sách tiền tệ để giảm lạm phát, giữ ổn định tỷ
giá, chấp nhận giảm tăng trưởng tín dụng (giảm tăng trưởng GDP) để ổn định vĩ
mô. Từ đó, hệ thống ngân hàng thương mại dần đi vào ổn định, và S&P thấy là
cần phải tăng hạng của họ lên. Xong! Rất đơn giản và... dễ hiểu!
Tớ nghe các đồng
chí này nói một hồi về những chuyện tốt đẹp trên mà ù hết cả tai, bèn chỉ dám
khẽ khàng hỏi lại là thế các đồng chí có biết rằng chính sách tiền tệ thực tế
là nới lỏng rất mạnh không (10,5%/9 tháng), có biết tại sao tín dụng chỉ tăng
2,5%/9 tháng không (mà không phải là do chính sách kiềm chế tăng trưởng tín dụng
đâu), có biết anh Bình hứa nhiều nhưng chẳng làm được bao nhiêu không, Chính phủ
thực tế đang thi hành những chính sách ngược lại với ý định ban đầu không
v.v... Tức là những cái các đồng chí S&P ca ngợi và lấy đó làm cơ sở để
nâng hạng tín dụng của các ngân hàng thực ra đã không còn tồn tại, nếu có. Và
vì thế hành động nâng hạng của các đồng chí như vừa rồi rất là vội vã, dựa trên
những hiểu biết hời hợt về Việt Nam – superficial – là từ mà tớ dùng trong báo
cáo nội bộ của mình.
Không biết các đồng
chí S&P có khách sáo không, vì khi tớ phản biện lại, các đồng chí ấy thỉnh
thoảng lại nói “justified”, và tỏ ý sẽ trao đổi với tớ sau này. Tớ trộm nghĩ khéo
mà mình có ảnh hưởng to lớn đến các quyết định xếp hạng của S&P chứ chẳng chơi!
Nhưng có điều chắc chắn là S&P sẽ không tăng hạng của Việt Nam ít nhất là hết
năm 2013. Khả năng đánh tụt hạng là nhiều hơn, nhất là sau khi các đồng chí ấy
ngộ ra nhiều chuyện ở Việt Nam, nhờ cuộc nói chuyện với tớ! Thế thì cũng gay go
cho tớ quá lắm!
No comments:
Post a Comment