Mới đây, VAMC cho biết từ khi
triển khai mua bán nợ đến nay họ đã mua được 107.000 tỷ đồng nợ xấu từ nhiều
ngân hàng (riêng năm 2014 đã mua được 67.000 tỷ đồng). Mặt khác, VAMC mới chỉ thu
được 4.000 tỷ đồng từ việc bán/thu hồi nợ năm 2014, mặc dù đã vượt so với kế hoạch
là 2.500 tỷ đồng. Đáng lưu ý là trong kết quả thu nợ, bán nợ của 2014, có khoảng
50% là những khoản nợ khách hàng đã tự nguyện trả, còn lại 50% là VAMC cùng với
tổ chức tín dụng bán tài sản đảm bảo.
Như vậy, có thể thấy về bản chất, VAMC vẫn
chỉ là một nơi nhận và giữ nợ hộ cho các tổ chức tín dụng, khi mà con số nợ thu
hồi lại được chỉ chiếm một tỷ lệ nhỏ trong tổng số nợ đã nhận. Không những vậy,
đến một nửa số nợ đã thu hồi lại là do khách hàng “tự nguyện trả”, có nghĩa là
lẽ ra các tổ chức tín dụng đã có thể thu hồi được nợ mà chẳng cần đến, hay
thông qua VAMC làm gì, trừ khi các khách hàng “tự nguyện” này sợ cái oai của
VAMC (nếu có) mà phải tự nguyện trả. Đây có lẽ là một trong những nguyên nhân
chính, bên cạnh nguyên nhân là VAMC chỉ chọn mua những món nợ “ngon”, làm cho
nhiều tổ chức tín dụng được báo cáo là e dè, miễn cưỡng phải bán nợ xấu cho
VAMC theo quy định.
Nói về giải pháp giải quyết số nợ đã mua về,
VAMC cho biết họ tiến hành phân loại nợ, cơ cấu nợ, điều chỉnh kỳ hạn nợ làm
sao cho phù hợp với tình hình sản xuất kinh doanh của đơn vị, trường hợp không
thể cơ cấu lại nợ thì mới tiến hành bán nợ, bán tài sản.
Nếu chỉ có vậy, người ta sẽ sẽ khó mà thấy
được vai trò thiết yếu của VAMC trong việc giải quyết nợ xấu. Bản thân các tổ
chức tín dụng chắc chắn đã, đang và sẽ tiếp tục làm những việc như thế này, và
như thế thì sự tham gia của VAMC có chăng chỉ làm rối thêm sự việc, và tất
nhiên là tốn kém thêm cho các tổ chức tín dụng chủ nợ vì mọi chi phí xử lý nợ xấu
của VAMC đều rốt cuộc đều được cấn trừ vào giá trị còn lại của nợ xấu, trong
khi các tổ chức tín dụng có nợ xấu bán cho VAMC vẫn phải có trách nhiệm trích lập
dự phòng và tiếp tục xử lý những khoản nợ xấu này.
Và trong việc bán nợ, bán tài sản – điểm
nghẽn của việc xử lý nợ xấu ở Việt Nam, đến ngay VAMC cũng đang gặp bế tắc khi
họ thừa nhận rằng Việt Nam hiện chưa có thị trường mua bán nợ, mới đang manh
nha lập thị trường mua bán nợ. Ngoài ra, tuy VAMC nhấn mạnh rằng muốn lập thị
trường mua bán nợ thì họ sẽ là đơn vị tiên phong đứng ra thực hiện việc này,
nhưng ngay cả ở điểm này ta cũng khó thấy được vai trò và sự cần thiết của
VAMC. Vì, rõ ràng việc thành lập thị trường mua bán nợ xấu chỉ là việc ban hành
các luật lệ và khuôn khổ pháp lý để một thị trường như thế ra đời, và để mọi đối
tượng nào đáp ứng được các yêu cầu tham gia trên thị trường này, và có nhu cầu
thì sẽ được phép tham gia và hoạt động mua bán trên thị trường đó. Nói cách
khác, VAMC không phải là cơ quan lập pháp hay quản lý chức năng, mà chỉ đơn thuần
là một chủ thể tương lai tham gia trên thị trường mua bán nợ xấu sau này (nếu
có), và, bởi vậy, sự “tiên phong” của VAMC vừa là điều không cần thiết, vừa nằm
ngoài thầm quyền của họ. Tất nhiên, VAMC vẫn có thể có, vẫn có thể đóng vai trò
là tổ chức tư vấn cho nhà nước trong việc thành lập thị trường mua bán nợ xấu,
nhưng cũng chỉ đến thế thôi, và việc tư vấn này thì nhiều tổ chức và cá nhân
khác cũng có thể đảm nhận (tốt hơn) được.
Trong thời điểm hiện tại, VAMC đang có kế
hoạch xây dựng được một danh mục tài sản và giới thiệu danh mục tài sản (nợ xấu
cần thanh lý) đối với các nhà đầu tư trong nước và quốc tế. Họ cho biết khi hoạt
động mua bán nợ bắt đầu sôi nổi thì sẽ đề nghị cơ chế để hình thành thị trường
mua bán nợ. Về điểm này, có thể thấy ngay được sự bế tắc và mâu thuẫn trong định
hướng này. Việc xây dựng và giới thiệu danh mục tài sản là điều cần thiết và
đương nhiên phải làm với mọi tổ chức có nợ xấu. Nhưng do chưa có thị trường mua
bán nợ xấu và chưa có (đầy đủ) những quy định pháp lý về mua bán, sở hữu tài sản
nợ xấu, nhất là với nhà đầu tư nước ngoài, thì hoạt động mua bán không thể nào
kỳ vọng sẽ bắt đầu, và “sôi nổi” được cả.
Ngoài ra, VAMC cho biết trong thời gian tới,
họ sẽ chủ động xây dựng kế hoạch mua bán nợ theo cơ chế thị trường để nó hòa đồng
vào cùng với việc mua bán nợ bằng trái phiếu đặc biệt, dẫn đến hình thành dần
thị trường mua bán nợ.
Về điểm này, trước hết lại có thể thấy ngay
sự không cần thiết của VAMC khi nó được thiết kế ra chỉ để mua bán nợ theo giá
trị sổ sách (còn lại sau khi trừ đi chi phí dự phòng) và bằng trái phiếu đặc biệt,
là một “sáng kiến” riêng của Việt Nam, là “điểm cộng” trong việc biện minh cho
sự ra đời và tồn tại của tổ chức này. Nay nếu vì thấy chức năng chính này của
VAMC không hữu hiệu trên thực tế mà buộc phải rót thêm tiền từ ngân sách cho nó
hoạt động lấn sân sang việc mua nợ xấu bằng “tiền tươi thóc thật” để sự tồn tại
của VAMC có ý nghĩa hơn, thì việc này chỉ là một hành động mang tính “chữa
cháy”, không phù hợp và xác đáng, vì không cần đến VAMC (và tiền của ngân sách
rót vào đó), các tổ chức tín dụng và các công ty quản lý tài sản của họ (AMC) vẫn
đã, đang và sẽ tiếp tục mua bán nợ xấu bằng tiền, theo giá thị trường. Vậy thì
hãy khuyến khích sự ra đời và tích cực hoạt động hơn nữa của các AMC, các tổ chức
và cá nhân mua bán nợ xấu, bên cạnh VAMC (với chức năng đúng như thiết kế ban đầu,
và không tốn một đồng ngân sách nào), trên một thị trường mua bán nợ xấu có tổ
chức.
Việc biến hóa chức năng VAMC thêm nữa sao
cho sự tồn tại và hoạt động của nó có ý nghĩa hơn cũng sẽ chỉ làm phát sinh
thêm những rủi ro khác bắt nguồn từ việc VAMC có quyền quyết định mua nợ xấu bằng
trái phiếu đặc biệt theo giá sổ sách, hoặc bằng tiền theo giá thị trường. Việc
được phép thực hiện đồng thời 2 chức năng này nếu không được giám sát chặt chẽ
(là điều hầu như chắc chắn trên thực tế) sẽ tạo rủi ro thất thoát, tham nhũng lớn.
Đề nghị quốc tế xét phong giải Nobel cho Thông đốc Ng.V.Bình ngay đi!
ReplyDeleteNHNN vẫn đang cố gắng lobby để VAMC sống được đấy. Như vậy thì việc đoạt Nobel chỉ là chuyện vặt thôi!
DeleteBởi vì cái VAMC là cứu cánh của NHNN mà, dễ gì mà "tử" ngay được, ít nhất cũng "ngáp ngáp" được nhiều năm chứ! (chí ít thì khi nào Thống đốc Bình về hưu)
DeleteEm mới đọc bài nói về nợ công VN của 2 nhà "ngâm cứu" thuộc trường ĐH KT Quốc Dân (ngày xưa bác từng học). Em còn nhiều băn khoan về các con số và phân tích, nhận định của 2 tác giả. Bác đọc qua rồi cho ý kiến giúp nhé.
ReplyDeleteCảm ơn bác nhiều!
http://vietbao.vn/Kinh-te/No-cong-se-som-vuot-tran-do-vo-ky-luat/181375358/87/
Điều đầu tiên mà tớ thấy ngớ ngẩn xung quanh chuyện nợ công là VN đặt ra một cái ngưỡng gọi là ngưỡng an toàn (65% GDP thì phải). Bởi chẳng có một cái cơ sở khoa học/thực tiễn nào cho cái mức này. Nó cũng tương tự như việc trước đây mấy bố nhà ta đặt ra yêu cầu lạm phát phải nhỏ hơn tăng trưởng GDP (vì dốt một cách rất tội nghiệp rằng tăng trưởng ở đây là tăng trưởng của GDP danh nghĩa, và do đó nếu tăng trưởng GDP thấp hơn lạm phát thì có nghĩa là không có tăng trưởng thực), hoặc tăng trưởng tín dụng phải trên 12% v.v...
DeleteTớ không hiểu đồng chí băn khoăn gì về bài của 2 tác giả này, nhưng tớ đọc qua thì thấy họ cũng cố gắng đưa ra nhiều con số, phân tích dưới nhiều góc độ (chủ yếu là chứng minh cho thấy nợ công đã vượt ngưỡng "an toàn" và đang tăng nhanh, tăng nguy hiểm v.v...). Đúng sai thế nào thì tớ chưa nói đến (đồng chí cũng nêu ra điểm gì thấy băn khoăn nhé), nhưng lẽ ra các tác giả này phải có thêm một động tác nữa (đầu tiên) là phân tích xem tại sao có cái ngưỡng này, và ngưỡng này là thích hợp hay không.
Cảm ơn bác đã phản hồi nhanh. Vì em không có số liệu chính thống do không có nguồn thu thập, các bác trong nghề nên có thể thu thập dễ dàng và phân tích nó. Em dân ngoại đạo, nên không thể đi sâu để phân tích các con số về nợ công (ở VN số liệu này bất nhất). Nhưng em lại quan tâm về tính chính xác và kết luận có phù hợp của tác giả hay không.
DeleteNếu bác bảo bài viết này có thể tham khảo được thì em theo bác vậy.
Tớ cũng không quan tâm lắm đến chuyện này, vì số liệu công bố mỗi nơi một khác, mỗi lúc một khác, và quan trọng hơn là khó đưa ra được một cái ngưỡng "an toàn" nào đó (và theo tiêu chuẩn nào). Đại khái chỉ có thể nghĩ rằng nợ công càng tăng chậm càng tốt, càng bằng nhiều VND (chứ không phải USD) thì càng tốt.
Delete