Tớ viết cái title
này mà không có ngoặc kép chắc làm một số đồng chí tưởng tớ đang dọn đường phấn
đấu vào đảng thì sướng quá (tiện đây nói thêm là tớ đã có một thời gian làm việc
ở các cơ quan doanh nghiệp nhà nước trước khi lên đường bôn ba tìm đường cứu nước.
Bản chất tớ tốt thế mà chưa bao giờ được cấp ủy nơi công tác nào tỏ nhã ý rủ tớ
vào đảng. Thậm chí ngay từ cái việc đơn giản nhất, dễ nhất là rủ/cho đi học cảm
tình đảng cũng không đến lượt tớ, thế mới cay cú. Chịu chả hiểu tại sao. Trả nhẽ
lại đút lót mấy chỉ vàng để được đi học cảm tình đảng à?).
Hôm nay đọc báo
chơi chợt thấy cái title này, và nhớ lại là đã không ít lần đọc/nghe được cái cụm
từ này ở nhiều nơi, từ nhiều cái mồm già trẻ, to nhỏ, xấu vừa vừa, thậm xấu... đủ
cả. Chợt phì cười khi chịu khó ngồi diễn giải ngữ nghĩa của nó (hóa ra lâu nay
tớ cũng ngu, đọc/nghe mà cho đến bây giờ mới bật cười lên được).
Với ngữ cảnh và
nghĩa đen của cụm từ trên thì có thể hiểu trước nay và có lẽ cả sau này, cả cái gọi là “Hệ thống chính trị” và các tổ chức/cá
nhân trong lòng nó đều KHÔNG quyết tâm làm việc (trong một số lĩnh vực/vấn đề liên
quan).
Có thể hiểu hóa
ra từ trước đến nay cả cái hệ thống này đều ĐỨNG NGOÀI cuộc (trong một số lĩnh
vực/vấn đề liên quan).
Có thể hiểu hóa
ra từ trước đến nay mới chỉ có “hệ thống PHI chính trị” là có “quyết tâm”, có “vào
cuộc”, có làm việc (trong một số lĩnh vực/vấn đề liên quan).
Vậy cái “hệ thống
chính trị” là cái gì mà được quyền LỜ VỜ (dùng tạm từ này để đối nghĩa với QUYẾT
TÂM) làm việc hoặc KHÔNG (thèm) vào cuộc nhỉ? Nếu nó là một hệ thống không ăn
lương của dân để tồn tại và làm việc thì dễ hiểu vì ... thiếu động lực (bát cơm/sổ
hưu) để làm việc. Nhưng nếu vậy thì tại sao phải/cơ sở nào để quyết tâm lôi/buộc
nó vào cuộc, hoặc buộc/làm cho nó phải quyết tâm vào cuộc? Vào cuộc rồi liệu nó
có quyết tâm làm việc (như ý muốn) được không khi mà nó không có bát cơm/sổ hưu
treo trước mũi làm động lực?Nếu nói hệ thống chính trị này là hệ thống ăn lương của dân, làm việc cho dân, quản lý/lãnh đạo/dắt mũi dân thì ai cho nó cái quyền ăn lương mà KHÔNG (QUYẾT TÂM) làm việc, KHÔNG VÀO CUỘC? Ai phải chịu trách nhiệm cho tình trạng này? Cái gì làm nó phải quyết tâm vào cuộc?
Nếu hệ thống chính trị này có ăn lương và phải (quyết tâm) làm việc, thì lại phát sinh thêm vấn đề rắc rối là thế thì lúc đó cái hệ thống PHI chính trị kia (chắc là có ăn lương của dân vì phải làm việc khi hệ thống chính trị đứng ngoài cuộc, không thèm quyết tâm làm việc) vất đi đâu, để làm gì, vì nó vẫn đang làm việc cơ mà? Thế thì lại suy ra tiếp rằng cái hệ thống PHI chính trị này có ăn lương của dân mà KHÔNG làm được việc, không đáp ứng được nhu/yêu cầu của dân. Vậy thì giải tán quách cho rồi, đỡ tốn tiền dân.
À mà viết đến đây tớ chợt hiểu ra rằng rất có thể cái nước mình nó có 2 hệ thống. Một cái là “hệ thống PHI chính trị”, rất có thể là hệ thống hạ cấp hơn, dùng để làm những việc vớ vẩn, tầm thấp. Với cái tầm này thì loại hình và chất lượng công việc là điều không bao giờ nên/được đặt ra. Hệ thống thứ hai là “hệ thống chính trị” cao cấp hơn, chuyên để làm những việc ở tầm cao hơn, làm những việc mà hệ thống PHI chính trị không làm được, còn thông thường thì không thèm làm việc, có làm thì lờ vờ gọi là có, có làm thì chỉ mân mó bên ngoài chứ không thèm vào hẳn bên trong. Thế thì các đồng chí cứ/hãy hi vọng dầm dề rằng một ngày đẹp trời nào đó cái hệ thống chính trị này tự dưng sung lên, tự giác và quyết tâm, “quyết liệt” vào cuộc (thêm một từ thời thượng nữa). May nhờ rủi chịu nhé.
Nhưng nói gì thì nói, tớ cũng chịu chẳng hiểu tại sao lại phải có/cần đến sự tồn tại của cả 2 hệ thống này, cũng như chức năng và nhiệm vụ của chúng. Thôi thì cứ quy cho “lỗi hệ thống” là xong, hoặc “đặc thù” của Việt Nam cho đỡ đau đầu thắc mắc lôi thôi.
No comments:
Post a Comment