Với diễn biến
“ì ạch” của tăng trưởng tín dụng từ đầu năm cho đến nay, có khả năng không hoàn
thành mục tiêu tăng trưởng tín dụng 12% trong năm 2013 này, Ngân hàng Nhà nước (NHNN) đã có những biện pháp chỉ đạo quyết
liệt đốc thúc và tạo điều kiện cho hệ thống ngân hàng tăng trưởng tín dụng. Còn
bản thân các ngân hàng thương mại thì cũng quyết liệt tìm mọi cách để tăng tín
dụng vì áp lực lợi nhuận, giảm nợ xấu, và giành thị phần.
Trong khi đó, nền
kinh tế xem ra cũng vẫn đang trong giai đoạn “ì ạch” tăng trưởng, với hàng tồn
kho ở mức lớn, với sản xuất cầm chừng ở nhiều ngành, nhiều nơi do nhu cầu thấp,
thu nhập dân cư và doanh nghiệp tăng chậm, dẫn đến vòng luẩn quẩn là tổng cầu
tăng chậm, nợ xấu gia tăng, nhu cầu tín dụng hạn chế, bất chấp mọi nỗ lực quyết
liệt giải quyết khó khăn, thúc đẩy tăng trưởng của Chính phủ.
Bối cảnh này làm
dấy nên nỗi lo ngại rất chính đáng rằng các biện pháp tăng trưởng tín dụng của
hệ thống ngân hàng như hiện nay sẽ tiếp tục làm gia tăng khối nợ xấu trong nền
kinh tế, đơn giản vì nhanh và “quyết liệt” thường đồng nghĩa với ẩu và bỏ qua
các nguyên tắc hành động chuẩn mực.
Sẽ có nhiều người, nhiều ngân hàng phản đối mối
lo ngại này, vì cho rằng cho vay tín dụng luôn đi kèm với những nguyên tắc bất
di bất dịch của ngành, kể cả trong giai đoạn đang phải “quyết liệt” như hiện
nay. Họ sẽ dẫn ra những bằng chứng nào là thông tin tín dụng được cung cấp bởi
Trung tâm Thông tin tín dụng NHNN (CICB), nhờ đó họ nắm rõ được lịch sử tín dụng
của khách hàng, nhờ đó giảm thiểu khả năng cho vay “nhầm” đối tượng; nào là cán
bộ tín dụng được đào tạo bài bản, có kinh nghiệm và tuân thủ pháp luật; nào là
hệ thống quản lý rủi ro của các ngân hàng đã được nâng cấp, tái cơ cấu để hạn
chế gia tăng rủi ro tín dụng từ cấp cơ sở v.v... Còn phía NHNN thì liên tục khẳng
định đã tăng cường và thắt chặt công tác thanh tra, giám sát hoạt động tại các
ngân hàng, quản lý rủi ro của toàn hệ thống v.v...
Và mọi việc dường
như sẽ đúng như vậy cho đến khi có những vụ việc nổ ra, làm bộc lộ những lỗ hổng
lớn trong công tác quản lý rủi ro của hệ thống ngân hàng và cả NHNN. Mới đây nhất
là vụ tranh chấp kho cà phê trị giá 100 tỷ đồng của Công ty Trường Ngân vốn là
tài sản thế chấp cho ... 7 ngân hàng với tổng số nợ lên tới 600 tỷ đồng. Trước
đó, theo báo chí, thì còn có vụ Công ty cổ phần Inox Việt Mỹ cũng dùng sản phẩm
inox của mình để thế chấp tại 5, 6 ngân hàng để vay 200 tỷ đồng. Đây chắc chắn
mới chỉ là 2 trong số nhiều vụ việc đã và đang xảy ra mà dư luận còn chưa được
biết đến.
Những vụ việc
trên, về nguyên tắc, là không được phép xảy ra. Nếu đúng rằng các ngân hàng có
sử dụng thông tin của CICB và các thông tin của CICB là đầy đủ để cung cấp một
bức tranh tổng quát về những khách hàng như
Trường Ngân hoặc Inox Việt Mỹ thì chắc chắn các ngân hàng sẽ biết chính
xác hiện tại các khách hàng này đang có bao nợ, với những ngân hàng nào. Bản
thân từng ngân hàng có ý định cho các công ty này vay, dựa trên thông tin của
CICB, có khả năng và bắt buộc phải phân tích xem với dư nợ vay hiện tại và số nợ
mới mà họ đang xem xét, thì liệu các công ty khách hàng tiềm năng này có khả
năng trả nợ cho họ không (dựa vào, ví dụ, thu nhập và dòng tiền), để rút ra kết
luận có thể cho họ vay được không v.v...
Nhưng những vụ việc
như trên vẫn xảy ra, chứng tỏ hai điều. Hoặc là thông tin của CICB là không đầy
đủ, không được cập nhật (kịp thời). Điều này có thể xảy ra khi đối tượng cung cấp
thông tin cho CICB, theo luật định, là các tổ chức (có hoạt động) tín dụng
không thực hiện nghiêm túc đúng nghĩa vụ của mình; còn CICB thì không thực hiện
được việc giám sát công tác báo cáo của các tổ chức này. Hoặc là bản thân các
ngân hàng thương mại đã lơ là với chuyện cho vay, không có hệ thống quản lý rủi
ro tín dụng hoạt động tốt, bị cán bộ tín dụng qua mặt v.v...
Điều rủi ro hơn
hiện nay là các ngân hàng đang dốc sức phát triển mảng tín dụng cá nhân trong bối
cảnh tín dụng doanh nghiệp đang “mắc cạn”. Các khoản cho vay cá nhân như tiêu
dùng; mua, xây, sửa nhà; mua ô tô, thẻ tín dụng đang được khuyến khích và quảng
bá rầm rộ.
Vì quy mô khoản
vay tương đối nhỏ, số lượng đối tượng nhiều, chi phí cho vay lớn hơn đáng kể so
với tín dụng doanh nghiệp nên thông tin gửi về CICB hoặc thông tin lấy ra từ
đây còn hạn chế hơn nữa so với thông tin về các doanh nghiệp khách hàng vay tiền.
Một số thông tin cực kỳ quan trọng đối với tín dụng cá nhân là tổng thu nhập và
tổng số các khoản đã vay ngân hàng của từng khách hàng cá nhân là những điều mà
các ngân hàng rất khó, và hầu như không nắm được. Nếu như ở nhiều nước khác,
thông tin về thu nhập của mọi cá nhân được thể hiện rõ ở tổng mức thu nhập khai
báo với cơ quan thuế vụ, thì ở Việt Nam, thu nhập này khá là mù mờ hoặc không
được biết đến, không được xác nhận. Trong khi đó, thông tin về tổng mức vay nợ
của khách hàng cá nhân với các tổ chức tín dụng hoặc là cũng không có, hoặc là
không đầy đủ, thậm chí còn tệ hơn nhiều (nếu có) nếu so với thông tin tương tự
của các khách hàng doanh nghiệp, vốn cũng đã không đầy đủ, cập nhật.
Thiếu vắng thông
tin về thu nhập và đi vay của các khách hàng cá nhân làm nảy sinh rủi ro lớn về
nợ xấu từ mảng nghiệp vụ này, vì phòng ngừa rủi ro luôn có hiệu quả hơn là xử
lý hậu quả khi sự việc đã rồi, xét về mặt bảo toàn vốn và lợi nhuận. Lúc đó,
các ngân hàng chỉ còn biết dựa vào các biện pháp “rắn” sau cho vay để đôn đốc
thu nợ nếu khách hàng mất khả năng, hoặc cố tình không chi trả, cho dù kết quả
có thể chẳng là bao.
Cũng phải công bằng
mà nói rằng lỗ hổng trong cho vay cá nhân (và cả một bộ phận doanh nghiệp) nói
trên là do “ở Việt Nam nó thế!”, và trói tay các cơ quan giám sát Chính phủ và
các ngân hàng muốn làm nghiêm túc, trong khi là điều có thể thực hiện được ở
nhiều nước khác. Ở Singapore, ví dụ, mới đây, nhân chuyện giá bất động sản tăng
nóng do đầu cơ, Chính phủ đã khống chế tổng mức vay nợ ngân hàng dùng để mua
căn hộ của Chính phủ quản lý sao cho mức trả góp hàng tháng (tiền trả nợ gốc cộng
lãi) không quá 30% tổng thu nhập hàng tháng của người vay. Và đương nhiên là tổng
thu nhập hàng tháng và tổng mức vay mượn ngân hàng của đại bộ phận người sống ở
Singapore là điều có thể biết được qua một cái bấm chuột máy tính.
Nói tóm lại, rủi
ro nợ xấu tăng lên mạnh hơn là điều có thể nhìn thấy trước khi mục tiêu tăng
trưởng tín dụng đang được quyết liệt và ráo riết thực hiện, bởi không chỉ những
lý do chủ quan (yếu kém nội tại trong hệ thống quản lý rủi ro của các ngân
hàng) mà còn bởi những lý do khách quan (không phân tích, theo dõi được tổng số
tiền vay và khả năng trả nợ của khách hàng).
Hoan hô một bài vô thưởng vô phạt để bổ sung vào bộ Ngọc tuyển.
ReplyDeleteYên tâm đi bác ơi, lãnh đạo anh minh đã tính hết rồi. “Quyết liệt” này nằm trong chiến lược “bùng nổ toàn thân" và "xây dựng nền kinh tế quả mít" tiến lên CNXH, trước mắt trở thành nước công nghiệp hiện đại đúng hạn năm 2020.
Do đó ta sẽ tiếp tục quyết liệt tăng trưởng tín dụng đi kèm với quyết liệt chống nợ xấu, quyết liệt chống lạm phát, quyết liệt tăng trưởng cao, quyết liệt xóa đói giảm nghèo và ti tỉ loại quyết liệt khác trong tất cả các lĩnh vực kinh tế, văn hóa, giáo dục, xã hội, môi trường. Ai nghi ngờ, "lo ngại rất chính đáng" thì đợi đấy, rồi sẽ sáng mắt ra và ca ngợi cho mà xem, như IMF, WB... trong bất kỳ trường hợp nào rồi cũng phải ca ngợi đó.
Bác "quyết liệt" phê phán tôi quá làm tôi sợ "quyết liệt" luôn!
DeleteBác nghỉ tết kĩ quá! Anh em đang chờ bác "chém gió" năm 2014 để học hỏi đây! Hy vọng những điều thú vị nhất được bác đem ra chia sẻ!
ReplyDeleteChúc bác năm mới nhiều sức khỏe và tràn đầy energy!
Tớ cũng vẫn viết lai dai và lăng nhăng thôi, tuần tới này thì hình như có 2 bài đăng trên TBKTSG (1 bài là về GDP/đầu người mà tớ tưởng số trước đã đăng).
DeleteThú vị là với tớ, nhưng rất có thể các đồng chí không thấy thú vị tí nào đầu nhé, tớ cứ phải cảnh báo trước thế, không thì các đồng chí đọc xong lại thở dài đánh sượt cái, bảo nghe thằng này chém gió thì đi ôm vợ còn hơn thì khổ thân tớ lắm.
Bác cứ khiêm tốn, thì trước giờ bác lâu lâu cũng chém này nọ chút ít đó thôi, ai nói gì bác đâu, ngoại trừ mấy members quá khích, chứ ai hiểu bác đều thấy thích cái cách nói thẳng của bác, không sợ đụng chạm.
ReplyDelete