Những bất ổn kinh
tế vĩ mô suốt 2, 3 qua đã dẫn đến sự thay đổI quan trọng về tư duy phát triển
kinh tế của Chính phủ, từ chạy theo tăng trưởng GDP bằng mọi giá sang ưu tiên ổn
định kinh tế vĩ mô. Tuy vậy, dường như chính quyền các địa phương vẫn còn “nghiện
tăng trưởng”, và việc theo đuổI tăng trưởng GDP vẫn cứ là ưu tiên hàng đầu
trong chương trình nghị sự của họ.
Bệnh “nghiện tăng
trưởng” có lẽ bắt nguồn từ tư duy rằng tốc độ tăng trưởng cao hơn sẽ giúp địa
phương (và quốc gia) tạo ra thêm công ăn việc làm để giảm tỷ lệ thất nghiệp,
nghèo đói vớI tốc độ nhanh hơn. Nếu google vớI cụm từ khóa “phấn đấu
tăng trưởng GDP” thì sẽ ra cả hàng trăm nghìn kết quả vớI nguyên cụm từ này đi
sau tên các tỉnh, thành phố trên cả nước. Bằng tinh thần “phấn đấu” ở quy mô cả nước này, xem ra việc đạt
được tốc độ tăng trưởng GDP cao trong địa bàn tình, thành mớI là điều quan trọng,
có ý nghĩa sống còn, hơn là mục tiêu phát triển lành mạnh, có tính bền vững của
địa phương đó. Điều lạ nữa, mà thật ra cũng không còn lạ lẫm gì nữa, là các mục
tiêu “phấn đấu” tăng trưởng GDP của chính quyền các tỉnh thành này đều thường
là ở (gần) mức 2 con số trong vài 2, 3 năm nay, trong khi mức “phấn đấu” cho
tăng trưởng GDP của cả Việt Nam chỉ là dướI 6-7%.
Mong muốn cho dân giàu hơn là mong muốn chính đáng, nhưng đây
không phảI là mong muốn không kèm theo phí tổn. Phí tổn nhãn tiền chính là nợ
công của chính quyền trung
ương và địa phương đã và đang tăng nhanh chóng. Nếu tiếp tục google vớI cụm từ
“phát hàng trái phiếu địa phương” chẳng hạn, thì sẽ thấy một bức tranh hết sức
đáng lo ngạI là không chỉ trái phiếu của Chính phủ mà còn trái phiếu của chính
quyền các tỉnh thành đang có xu hướng tăng mạnh, vớI nhiều nghìn tỷ đồng ở mỗI
tỉnh, thành đã, đang và sẽ được phát hành. Phí tổn này, nếu không kiểm soát được,
sẽ làm mất ổn định hệ thống tài chính của Việt Nam.
Không biết đích xác được tổng số nợ của các chính quyền địa
phương Việt Nam là bao nhiêu, nhưng cứ nhìn sang Trung Quốc, một trong số ít quốc
gia còn lạI trên thế giớI, cùng với Việt Nam, vẫn duy trì việc đặt ra và theo
đuổI mục tiêu tăng trưởng hàng năm – một sản phẩm đặc trưng của nền kinh tế kế
hoạch thời Stalin – thì có thể thấy mức nguy hạI của vấn đề. Cũng vớI sự “phấn
đấu tăng trưởng” như ở các địa phương Việt Nam, tổng số nợ của các địa phương ở
Trung Quốc đã tăng vọt từ 1,7
nghìn tỷ đô la hồi cuối năm 2011 lên 2,9 nghìn tỷ đô la
tính đến tháng 6/2013 (tương đương vớI 33% GDP của nước này).
Nợ công (cả trung ương và địa phương) tăng lên sẽ buộc chính
quyền các cấp phảI tiếp tục “vay nợ để nuôi nợ”, hoặc từ nguồn vay tín dụng
ngân hàng thương mạI, hoặc từ phát hành trái phiếu mớI. Cứ tiếp tục như vậy, việc
vay nợ này sẽ đẩy lãi suất trong nước lên cao, gây khủng hoảng thanh khoản và đổ
vỡ trên các thị trường như bất động sản và chứng khoán, rồI lan đến hệ thống ngân hàng. Để can thiệp,
ngân hàng trung ương phảI bơm tiền vào hệ thống và cứu trợ một số ngân hàng mất thanh khoản,
gây áp lực lên lạm phát và sự ổn định của cả nền kinh tế.
Chưa kể, tư duy
tăng trưởng nhanh để tạo thêm nhiều công ăn việc làm, đồng thời rút ngắn khoảng
cách thu nhập đầu người so với các nước láng giềng có thể đúng và có ý nghĩa với
những nền kinh tế có dân số trẻ, tỷ lệ tăng trưởng dân số cao, thất nghiệp lớn nhưng
tỏ ra không phù hợp hoàn toàn với hoàn cảnh ở Việt Nam hiện nay nữa. Tốc độ
tăng dân số của Việt Nam đã liên tục giảm mạnh, từ trên 2,5%/năm vào những năm
cuối của thập kỷ 80 xuống còn khoảng 1%/năm trong mấy năm qua. Bởi vậy, tuy tốc
độ tăng trưởng GDP có giảm đi 1 hoặc 2 điểm phần trăm gần đây so với thập kỷ
trước nhưng tốc độ tăng thu nhập đầu người vẫn không hề suy giảm, do tốc độ
tăng dân số đã chậm lại so với trước. Trong khi đó, tỷ lệ thất nghiệp ở Việt
Nam, theo con số công bố chính thức, lại đang ở mức rất thấp (đến mức bị nghi
ngờ về tính chính xác), và từ lâu đã xuất hiện dấu hiệu của khan hiếm lao động,
kể cả lao động phổ thông, ở nhiều nơi, nhiều vùng, thậm chí ngay cả trong những
năm kinh tế đi xuống như những năm qua.
Hệ lụy nữa của việc
chạy theo tốc độ tăng trưởng là sự tàn phá môi trường. Đất nông nghiệp,
đất rừng đã được ưu tiên dành cho những dự án công nghiệp, trung tâm công nghiệp
tập trung. Tuy có sức tăng trưởng nhanh hơn, mang lạI nhiều công ăn việc làm
hơn nhưng những dự án, trung tâm công nghiệp này lại tàn phá môi trường ghê gớm, thể hiện ở sự
nhiễm độc nặng nề đất đai, không khí, và nguồn nước, cùng với sự biến mất mầu xanh của rừng ở nhiều địa phương trong cả nước.
Nợ công tăng nhanh và sự xuống cấp của môi trường đến mức nguy
hiểm đã làm thức tỉnh nhiều người. Ở
Trung Quốc, con bệnh điển hình của “nghiệ tăng trưởng”, nhiều chuyên gia kinh tế
đã đề xuất nước này bỏ hẳn việc xây dựng và công bố mục tiêu tăng trưởng GDP, để
tạo hậu thuẫn cho việc chuyển hướng của Chính phủ từ việc theo đuổi mô hình
tăng trưởng đặt ưu tiên lên tốc độ tăng trưởng bằng mọi giá sang mô hình tăng
trưởng nhấn mạnh đến tính cân bằng và bền vững. Thực tế, Đảng Cộng sản Trung Quốc
hồI tháng 12/2013 phảI tuyên bố một chương trình đánh giá thành tích các cán bộ
ở cấp địa phương dựa vào chất lượng của tăng trưởng, bao gồm cả yếu tố môi trường.
Tiếc là, một tinh
thần đổi mới tư duy và chương trình hành động như vậy vẫn còn là điều thiếu vắng
ở Việt Nam, một láng giềng có nhiều tương đồng, cho đến tận thờI điểm này, được
minh chứng rõ hơn, như đã nói, ở việc chính quyền các địa phương vẫn đặt ra các
mục tiêu tăng trưởng đầy tham vọng, bất chấp hậu quả tiêu cực lên sự ổn định vĩ
mô và chất lượng môi trường. Và ở đâu đó, ta vẫn nghe thấy những phát biểu từ một
vài quan chức về việc phải đẩy cái nọ, tăng cái kia lên để “phấn đấu” đạt được
mục tiêu tăng trưởng GDP cao hơn năm qua và cao hơn nữa trong những năm tới, bất
chấp những nghị quyết với văn kiện nhấn mạnh đến chất lượng tăng trưởng từ những
cấp cao nhất.
Chết tôi rồi, hôm 1.1 theo đề nghị của người thân (vì họ thừa chỗ mà không ai muốn đăng quảng cáo nên cần bài lấp chỗ trống), mình phải viết 1 bài cho báo Tết với nội dung y chang như bài này của bác Ngọc. Đã gửi về hôm 3.1, chắc họ chưa in xong (vì chờ đến lúc gần Tết). Thế này đến lúc tình cờ đọc được, bác Ngọc sẽ bảo tôi chép lại của bác rồi. Sẽ lại thêm một cái "nghe quen quen", hu hu...
ReplyDeleteMay mà tôi đã rào đón trước trong bài này:
http://toithichdoc.blogspot.ch/2014/01/1-tang-truong-kinh-te-thanh-tuu-va.html
Bản dài cho Tạp chí NCKT, bản ngắn cho báo Tết.
Hehe, đơn giản thôi mà, những tư tưởng không lớn thường gặp nhau!!!
DeleteLâu lâu được đọc bài mới của bác hay lắm, em nghĩ gốc gác của vấn đề nằm ở tư duy của các cụ lãnh đạo cao nhất (mấy cụ thượng tọa trị vì). Ngày nào mà các kênh truyền thông chả đưa tin mấy bác TW đi thăm tỉnh này, tỉnh nọ đều có những phát biểu na ná như nhau, nào là tỉnh ta phải đẩy nhanh tốc độ CN hóa, hiện đại hóa, phát triển kinh tế, XH, xóa đói giảm nghèo, tăng trưởng GDP, ... Riết rồi em chẳng biết ở VN tỉnh nào có lợi thế gì để phát triển kinh tế mà các cụ cứ hô hào tiến lên, để rồi năm nào cũng công bố chỉ tiêu GDP cao, ngược lại gửi đơn ngầm lên Chính phủ xin cứu đói cho dân tỉnh mình.
Delete