Nhân chuyện FPT IS vừa có quyết định cấm nhân viên nằm ngủ trưa trong khu vực làm việc, có một số tờ báo đã liệt kê ra những lệnh cấm mà họ gọi là “bá đạo” của các sếp Việt, trong đó, ngoài lệnh cấm nằm ngủ trưa này, còn có những lệnh cấm như cấm nhân viên dùng yahoo mail, gmail, và cấm nhân viên tặng quà sếp.
Nhìn chung, nếu để
ý theo dõi thì sẽ thấy dư luận có vẻ sốc và không đồng tình với những lệnh cấm
này, ngoài một số lý do biện hộ này kia được đưa ra, sâu xa là vì chúng “xâm phạm”
đến những thói quen cố hữu của người Việt. Điều đáng nói là những thói quen này
không phải là tốt đẹp, đáng duy trì trong thời hiện tại, nhất là nhìn từ ngoài
vào, và không phải là không thể thay đổi được.
Ví dụ về thói
quen (nằm) ngủ trưa tại văn phòng. Bản thân tôi đã từng có một thời gian làm tại
Việt Nam và cũng (buộc phải) có thói quen ngủ trưa khi xung quanh mọi người đều
ngủ cả, tắt điện tối om. Và chuyện ngủ trưa này trở thành bình thường, đương
nhiên trong quan niệm của tôi cho đến thời điểm đó.Nhưng sau này đi du học và làm việc tại, tiếp xúc với nhiều công ty và tổ chức, tôi thấy rằng ở nhiều nước (những nơi mà tôi đã qua, đã làm việc), chuyện ngủ trưa, tắt đèn, đặc biệt là chuyện nằm trên bàn, trên ghế, rải tấm trải ra sàn văn phòng v.v... như ở Việt Nam dường như là chuyện chỉ có ở Việt Nam.
Bản thân tôi, sau khi rời khỏi Việt Nam, đã nhanh chóng đánh mất thói quen ngủ trưa để hòa vào cung cách làm việc xung quanh suốt từ hàng chục năm nay. Thú thực là đôi khi quá căng thẳng và ngủ ít từ hôm trước, tôi cũng cảm thấy buồn ngủ vào chiều hôm sau, đến nỗi có khi ngủ gật một cách vô thức. Nhưng đó chỉ là hãn hữu và cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng qua trôi qua.
Các đồng nghiệp
xung quanh tôi cũng vậy, không bao giờ thấy họ ở lại trong phòng để ngủ trưa,
mà đều tranh thủ giờ nghỉ trưa để đi ăn, đi mua sắm, làm việc riêng, hoặc ngồi
nhâm nhi cà phê tán gẫu với bạn bè.
Dù vậy, chỗ tôi
làm việc, cơ quan cũng rất “nhân văn” khi bố trí một phòng ăn kiêm nghỉ ngơi
thư dãn (chỉ có vài cái ghế bố) dành cho nhân viên ai có nhu cầu chợp mắt.
Nhưng những cái ghế này cũng rất ít khi được sử dụng.
Không những đã mất
thói quen ngủ trưa, tôi còn trở nên rất “dị ứng” với cái cảnh đến giờ nghỉ trưa
thì hầu như đồng loạt tất cả công sở, văn phòng ở Việt Nam đều đóng cửa, treo
biển ngủ trưa, kể cả những nơi làm dịch vụ, phục vụ khách hàng, ví dụ như ngân
hàng. Thật là có trải qua mới biết không gì khó chịu bằng cảnh Thượng đế phải đợi
người phục vụ ngủ trưa dậy rồi mới được phục vụ. Ở nước ngoài, với nhiều người
làm công ăn lương, giờ nghỉ trưa là giờ họ tranh thủ đi giải quyết nhiều việc
cá nhân, còn người dân thì vẫn có nhu cầu công việc như bình thường, nên các
văn phòng, công sở mang tính chất dịch vụ thường cho nhân viên luân phiên nhau
nghỉ/ăn trưa để vẫn tiếp tục phục vụ Thượng đế, chứ không đóng cửa, ngừng trệ
công việc hoàn toàn như ở Việt Nam.
Chưa hết, nhìn
cái cảnh nhân viên uể oải ngáp ngán ngáp dài, mắt nhắm mắt mở, quần áo xộc xệch,
lục tục ngồi dậy (mặc dù nhiều lúc đã quá giờ quy định), xung quanh thì bề bộn
chăn gối, thức ăn vặt... mới thấy cám cảnh cho môi trường công sở ở Việt Nam.
Thế nên cũng rất đồng cảm với thái độ của đối tác của FPT IS khi nhìn thấy cảnh
ngủ trưa ở đó. Và bởi thế, chưa cần nói đến những chuyện “đao to búa lớn” như
toàn cầu hóa, thói quen (nằm) ngủ trưa đúng là một thói quen cần bỏ hay hạn chế
tối đa, ở Việt Nam càng sớm càng tốt.
Sang chuyện dùng
yahoo mail hoặc gmail, việc (cho nhân viên) sử dụng những hòm thư công cộng này
trong công việc trước hết là thể hiện sự không chuyên nghiệp của tổ chức đó. Với
tôi, mỗi khi nhận một tấm danh thiếp của ai đó từ một tổ chức nào đó mà chỉ có
mỗi địa chỉ email có đuôi như yahoo hay gmail thì lập tức ấn tượng, sự tín nhiệm
và đánh giá của tôi về tổ chức đó, người đó sẽ hao hụt rất nhiều. Ngược lại, khi
nhận được những email từ những địa chỉ này gửi đến email của cơ quan tôi, tôi hầu
như sẽ xóa ngay mà không đọc, trừ khi biết trước chủ nhân của email đó là ai.
Và cơ quan tôi cũng có những quy định rất khắt khe về việc liên lạc với bên
ngoài bằng những địa chỉ email công cộng thế này.
Bên cạnh đó, các cơ
quan cũng cần cấm nhân viên dùng máy tính của cơ quan để gửi và nhận email công
cộng. Đương nhiên là nếu không có máy tính cơ quan thì ngày nay nhân viên vẫn có
thể dễ dàng tiếp cận gmail, yahoo thông qua những thiết bị cá nhân như máy tính
bảng, điện thoại thông minh... Nhưng vẫn
cần phải cấm vì, ngoài lý do là việc cho phép này lại tạo thêm điều kiện cho
nhân viên “tư nhân hóa” thời gian làm việc công, nó còn có mục đích quan trọng
là góp phần bảo đảm an ninh mạng, là chuyện đã xảy ra rất nhiều khắp đó đây. Hãy
thử hình dung hậu quả khi một nhân viên ngân hàng có thể dùng yahoo mail hay
gmail để gửi dữ liệu mật của ngân hàng ra ngoài, hay nhập dữ liệu vào trong hệ
thống, như là một cách “lách” khi hệ thống máy tính của nhiều ngân hàng không
cho phép kết nối với các thiết bị ngoại vi như USB để upload, download dữ liệu.
Và cuối cùng là
chuyện tặng quà sếp. Quả thật là ở ngoài Việt Nam, tôi chưa bao giờ phải chứng
kiến cảnh nhân viên tặng quà sếp, hầu như bất cứ dịp gì ngoài dịp sinh nhật sếp.
Cho dù thế, trong dịp tổ chức sinh nhật sếp (không phải là thông lệ, thói quen),
quà được tặng cũng chỉ là một bữa ăn chung và thêm cái bánh sinh nhật do mọi
người cùng góp tiền. Ngược lại, rất thông thường là nhân viên được sếp tặng
quà, mừng tuổi và đãi ăn uống nhân dịp tổng kết quý, năm, Noen, năm mới... vì
đây được cho là trách nhiệm và việc nên làm của sếp để lấy lòng nhân viên.
Tóm lại, không
còn là sớm sủa gì nữa để nhiều thói quen trong môi trường công sở Việt Nam như
trong bài này cần phải bị dẹp bỏ hoặc thay đổi ngay, và hoàn toàn có thể thay đổi
được, dù chúng đã bén rễ chắc và sâu thế nào.
Chào Tiên sinh Ngọc. Hình như bài này của Tiên sinh cũng đã bị một tác giả nào đó "phang" ngay trên báo thì phải. Hậu bối thấy tác giả ấy cũ có lý.
ReplyDeleteChào đồng chí!
DeleteHehe, mấy hôm nay xem ra tớ bị tổng phang trên mọi phương diện.
Về bài gì đó phang tớ, tớ cũng có đọc, nhưng không để ý. Phần vì tác giả không trực tiếp réo tên tớ để phang, phần vì ý của tác giả tất nhiên là đúng từ góc độ/thế giới của tác giả (tớ đúng từ góc độ/thế giới của tớ), phần vì nếu tớ có muốn phang lại thì chắc chắn TBKTSG không đăng, mà gửi sang báo khác để đăng về một vấn đề không có ý nghĩa lắm, chỉ là thể hiện quan điểm/quan niệm sống thì cũng chưa chắc đã được đăng/không đáng làm.
Nếu đồng chí muốn tớ phang lại, ở đây, thì đồng chí mang vấn đề đó ra đây (nêu cái đúng của đồng chí ấy, tức cái sai của tớ).
Hình như Tiên sinh quê gốc quảng hả?
DeleteHỏi về quê gốc ý đồng chí là hỏi đến mấy đời? Nếu là đời cụ kỵ tớ tính ngược lại mấy trăm năm thì hình như dòng họ Phan nhà tớ đâu như xuất phát từ đất của đồng chí Tập Cận Bình.
DeleteNếu là đời tớ thì hình như tớ được đẻ ra ở Hải Phòng, phố Cát Dài, nơi ở của cả ông bà nội ngoại, rồi theo mẹ lúc còn đỏ hỏn lên Hà Nội. Đại loại vậy. Nhưng trong giấy khai sinh thì thấy tớ sinh ra ở nhà Hộ sinh Cây đa Nhà bò.
Cùng quê gốc với TCB hả. Ê, đừng làm nội gián nhen cha nội! Just kidding!
DeleteBiết đâu đấy! Tình yêu cố quốc nhỡ đâu lại trỗi dậy?
DeleteIt's too dangerous! Hope not!
Delete