Thiên hạ dường như có thù ghét, thích quy tội ngân hàng thương mại, nhất là chuyện về lãi suất cao này nọ. Hãy lấy một vài ví dụ minh họa để thấy chuyện thù ghét, thích quy tội này, nhưng lại bằng những lý do kỳ quặc.
Ví dụ thứ nhất, như
trong bài này, https://cafef.vn/phai-som-giam-lai-suat-cho-vay-20230208074408603.chn
, đồng chí Tùng cho biết công ty phải vay 40 triệu USD nên bị ảnh hưởng lớn bởi
tỷ giá và lãi suất nên đòi chính phủ phải có chính sách hỗ trợ, kéo giảm lãi suất.
Khôn quá thì chết đồng chí Tùng ạ. Bởi chính vì lý do muốn được hưởng lãi suất thấp
nên đồng chí quyết (đòi) vay ngân hàng bằng USD, những mong được hưởng lãi suất
1-2% thay vì trên chục % như với khoản vay tiền đồng. Nhưng ngờ đâu cơ sự lại ấm
ớ khi Fed chơi xấu quyết tăng lãi suất USD đến trên 5% hoặc hơn, làm cho khoản vay
của đồng chí chắc còn chịu lãi suất cao hơn thế. Nên có trách và phê phán trước
tiên phải là mình (khi đi vay bằng USD phải biết rủi ro kèm theo đó), sau đó đến
Fed, chứ không phải là ngân hàng, cũng không phải là Chính phủ. Ngân hàng và Chính
phủ chẳng thể làm gì giúp đồng chí trong chuyện lãi suất, trừ khi đồng chí đòi họ
phải cắt máu, xẻ thịt mình ra để trợ cấp cho cái khôn lỏi hóa... dở của đồng chí.
Có kêu cứu, giãi bầy này nọ thì cũng phải nghĩ ra lý do cho ra hồn một chút. Cả
báo chí cũng vậy, cứ thế mà nhắm mắt đăng bài, chẳng thèm hiểu mình đăng cái gì.
Ví dụ thứ hai, lấy
luôn từ bài trên cho tiện, là chuyện đồng chí Quý than vãn thiếu vốn do không tiếp
cận được vốn ngân hàng, dù chấp nhận vay với lãi suất 14%-15%. Chuyện của đồng
chí Quý là rất phổ biến hiện nay, nhưng tiếc là không phải lỗi của ngân hàng như
thiên hạ vẫn đang chĩa mũi dùi vào.
Nói trước tiên về
lãi suất cao, chuyện này chẳng phải là do ngân hàng thương mại thích cao thì đặt
cao. Nguồn gốc của lãi suất cao phải đi hỏi Ngân hàng Nhà nước (NHNN) là tại sao
không cho vay/cấp vốn cho các ngân hàng thương mại với lãi suất thấp. Đến lượt NHNN
thì quả bóng sẽ được đá sang... tận Mỹ, bởi, như nói ở trên, bọn Fed phản động,
gian ác đã đơn phương làm khó thế giới bằng cách nâng lãi suất vù vù, buộc các nước
phải nâng theo. Tất nhiên, về phần mình, Fed chắc luôn muốn thanh minh là nó buộc
phải ác thế bởi lý do này kia (không cần nói đến trong bài này). Tóm lại là rốt
cuộc chẳng có ai chịu trách nhiệm cho chuyện lãi suất tự nhiên tăng vọt lên ở Việt
Nam, và ngân hàng thương mại đương nhiên sẽ trở thành tội đồ vì... không còn ai
khác để thế chỗ!
Còn chuyện doanh
nghiệp không tiếp cận được vốn vay ngân hàng thì cũng liên quan trước hết đến NHNN
thôi, ở 2 khía cạnh. Một là các quy định hoạt động an toàn NHNN đã ban hành, đòi
hỏi ngân hàng thương mại phải tuân thủ nên chúng không thể cứ thích cho vay là cho
vay, dẫu doanh nghiệp sẵn sàng chấp nhận lãi suất vay cao. Hai là, tại vì Fed nên
NHNN phải nâng lãi suất chính sách, thậm chí thế vẫn chưa đủ mà phải bóp thêm cả
việc bơm tiền ra nền kinh tế để lạm phát và tỷ giá không tăng thêm lên. Tất nhiên
đến lượt mình thì NHNN cũng... vô tội bởi nó cho rằng nó buộc phải làm vậy. Bởi
vậy, chỉ còn ngân hàng thương mại là nạn nhân bị nguyền rủa vì cái tội không chịu
cho doanh nghiệp vay.
Ví dụ thứ ba, thôi
lại lấy từ cùng bài trên, là chuyện đồng chí Họa kiến nghị ngân hàng ưu tiên room
tín dụng, hoặc rộng hơn thì nhiều doanh nghiệp kiến nghị NHNN nới thêm room tín
dụng để ngân hàng tăng cho vay doanh nghiệp. Điều này kỳ quặc ở chỗ room tín dụng
không phải là lời giải của việc ngân hàng có tăng cho vay được hay không. Dù có
thêm room tín dụng nhưng NHNN không hạ lãi suất chính sách, không tăng bơm tiền
ra nền kinh tế thì ngân hàng thương mại cũng không có đâu tiền mà tăng cường cho
vay doanh nghiệp, mà lại với lãi suất thấp nữa chứ. Dẫu vậy thì rốt cuộc cũng chỉ
có ngân hàng thương mại là nạn nhân dễ bị tóm tóc ăn vạ nhất mà thôi.
No comments:
Post a Comment