Quên không
nói thêm rằng tuy hắn học hành láng tráng thế nhưng hắn vẫn thỉnh thoảng thông
minh đột xuất, thi cử đạt điểm kha khá, đủ cao để lĩnh học bổng, thậm chí là học
bổng toàn phần, mấy chục nghìn một tháng. Thời đó, sinh viên ít khi đi làm, phần
vì ít việc, phần vì không quen thế. Mà hình như mấy năm đầu sinh viên như hắn
còn được nhà nước nuôi bằng chế độ tem phiếu, gạo sổ thì phải (ơn đảng, ơn
chính phủ!). Bởi thế, hắn chỉ trông vào số học bổng này giải quyết đủ thứ chi
tiêu cần thiết, như tình phí, học phí, lộ phí v.v… Ăn thì đã có cơm nhà rồi,
coi như đỡ một gánh nặng lớn chuyện cơm áo. (Bọn học nội trú thì thật sự là thảm
họa, đói kinh niên, dặt dẹo suốt ngày, mang cả chăn lên lớp học chùm vào người
cho ấm để ngồi học trong tiết trời đông gió bấc thổi thông thống qua mấy cái cửa
sổ cánh cái còn cái mất, long lay, mục nát).
Vì có học bổng,
vì bố mẹ hắn không phải đại gia nên hắn chủ trương không xin tiền nhà mà tìm
cách xoay trong số tiền hợp pháp hắn có, nếu không xoay được thì tìm cách khác.
Cách nhanh nhất và ngắn nhất là cắt giảm tối đa chuyện phải trả tiền. Ví dụ, hắn
đã lê la hầu hết các trung tâm ngoại ngữ Hà Nội, học tiếng Anh và Pháp từ bằng
A lên đến C mà hầu như chưa một lần phải trả học phí. Sẽ có người hỏi bằng cách
nào. Chịu, hỏi hắn hắn chỉ cười hề hề mà nhất định không nói, bảo ngượng lắm.
Đến cái khoản
học nhảy (hay khiêu vũ), hắn chọn học lớp mở trên Cung Văn hóa Lao động Hữu nghị
Việt Xô (đau cả lưỡi), do mấy anh đi học, lao động xuất khẩu bên Tiệp về mở lớp
cải thiện cuộc sống. Tiền học thì đành phải nộp đầy đủ, không trốn được. Được
cái là lớp học cũng có chất lượng nên hắn học độ một khóa là có thể nhảy hết
các điệu như van sờ (thầy nói là van Anh), chachacha, bi bốp, rumba, samba,
lambada, van Viên… cũng như ai.
Đúng như hắn
tư duy, học nhảy, biết nhảy thì chim gái dễ ợt. Vừa vào lớp học nhảy sơ cấp, hắn
đã cua được một em cũng con nhà lành, thành phần xuất thân tạm ổn (nghĩa là bố
mẹ là cán bộ công nhân viên chức trong biên chế nhà nước, có tem phiếu và sổ gạo),
nghề nghiệp trên cả lương thiện (nuôi dạy trẻ), khai mục đích học nhảy là để
giao lưu mà thực ra hắn hiểu là đi bướm trai (cho đối xứng với chim gái) là
chính.
Thế là
ngoài những buổi học nhảy là buổi giao lưu (lành mạnh nhé, hehe) với bạn gái. Một
trong những chốn giao lưu của bọn hắn là các sàn nhảy ở Quang Trung, ở Hồ Xuân
Hương. Có lần, dặm trong túi hết cả số tiền còn lại của tháng học bổng, hắn lại
rủ bạn gái hiên ngang vào nhảy và gọi nước uống ở cái sàn Hồ Xuân Hương là sàn
mới đi lần đầu. Cô phục vụ mang nước ra, rồi nói giá tiền, hắn chột dạ. Móc túi
trái, lộn túi phải ra được mớ tiền lẻ mà liếc qua là biết ngay không đủ, hắn
đang cực kỳ bối rối thì cô bạn gái nhanh ý và rất tử tế thò tay dưới gầm bàn
nhét cho hắn một mớ tiền lẻ nữa. Cô phục vụ đành phải đếm, nhưng chắc cũng hiểu,
không muốn làm hắn ngượng thêm nên chỉ đếm lấy lệ rồi biến, để hắn thở phào một
nhát, quay sang cười ngượng nghịu với em.
Thế rồi mối
tình này (hình như là tình hai, hay tình đầu gì đó, không biết có phải là mối
tình mà hắn phải tỏ tình gấp gáp để thắng cuộc thằng bạn thân rằng đứa nào có bồ
vào trước ngày này, tháng này thì sẽ được thằng kia mất cho một cái gì đó)
không kéo dài được lâu vì những lý do vớ vẩn, và vì hắn tự ái, nghiến răng thề không
thèm làm lành khi trên đường lao ra từ nhà cô nàng sau trận giận dỗi, trong nỗi
bực tức hắn đâm phải hòn đá bên đường, ngã xoài và làm méo cái vành xe cuốc
thân thương của hắn.
Hắn lại trở
lại thời xưa, lang thang vật vờ với mấy thằng bạn lúc quán nước, lúc học ngoại
ngữ, lúc bát tiết, lượn lờ nơi trường này lớp kia để giao lưu. Rồi một hôm có
thằng bạn thân cùng lớp nhà ở Lãn Ông nhưng khá tẩm, bày tỏ ý muốn nhờ hắn dìu
dắt cho nên người bằng cách dẫn đi học nhảy (chắc nhìn thấy hiệu quả qua hắn).
Hắn Ok ngay, bố trí một tối dẫn bạn lên Cung Việt Xô (gọi thế cho nó ngắn gọn)
vào lớp học trước đây hắn đã học.
Hắn vẫn nhớ
hôm đó, mục đích là dẫn thằng bạn tẩm kia đi để thằng đó học nhảy chứ không phải
hắn nên hắn đi dép lê, ăn mặc luộm thuộm, ngồi lặng lẽ một góc, kiên nhẫn đợi
thằng bạn nhảy nhót loi choi xong thì về. Đang ngồi lớ xớ thì có một giọng tiếng
Anh cất lên với bàn tay mời nhảy chìa ra trước mặt. Hắn ngước lên nhìn. Là một
khuôn mặt nữ với mái tóc vàng, mắt xanh, mũi Đức Mẹ! Chúa lòng lành ơi!
(Còn nữa, mời
các đồng chí đón đọc).
Hix, cả 4 năm đại học em không được học bổng lần nào, điểm tổng kết cũng chỉ ở mức khá, thế này thì không biết bao giờ mới được 1/2 của thầy.:(
ReplyDeleteÀ, về cái này thì tớ phải đính chính một tí cho rõ ý rằng thời đó thực ra học bổng là không khó, vì sinh viên đi học được coi như một dạng người của nhà nước rồi, nên thường là có học bổng, tuy it hay nhiều, hoặc thậm chí là cắt học bổng, tùy vào kết quả học tập. Hình như hắn đạt điểm tổng kết khá hay gì đó nên thường được học bổng 100% (trừ một hay hai kì gì đó mải chim gái quá nên sức học có sa sút, được có 75% học bổng thôi).
DeleteBác Ngọc lắm tài vặt thặt, lại tính chuyển sang việt tự truyện đây, em đọc cũng thấy thú vị lắm! Bác biết làm marketing thật, luôn tìm cách thay đổi khẩu vị của độc giả (bloggers).
ReplyDeleteẤy, cái này chỉ là chuyện tớ chép lại thôi đấy nhé, không nhất thiết là chuyện về tớ đâu đấy, và không nhất thiết là đúng sự thật 100% đâu nhé.
ReplyDeleteEm thấy các doanh nhân thành đạt hay những học giả hầu như đều có cuốn sách nói về cuộc đời, sự nghiệp của mình, như Alan Greenspan, G.soros...Thầy có thể viết một cuốn về cuộc đời và sự nghiệp của mình đã trở thành chuyên gia kinh tế như thế nào được không ạ? Sinh viên Việt Nam thật cần những cuốn sách như thế ạ.
ReplyDeleteÀ cái này thì đơn giản thôi. Bây giờ ta thử tư duy thế này nhé. Ở Việt Nam, hoặc người Việt Nam, theo đồng chí, ai là chuyên gia kinh tế giỏi nhất nào? Đồng chí Võ Trí Thành ư? Lê Thẩm Dương ư? Bùi Kiến Thành ư? Alan Phan ư? Trần Du Lịch ư? Nguyễn Văn Ánh? Nguyễn Minh Phong? Cao Sĩ Kiểm? Trần Văn Thọ? Trần Hữu Dũng? Trần Hoàng Ngân? Trần Đình Thiên? (Đồng chí tự điền thêm vào danh sách này cho đủ nhé, tớ không nhớ/biết hết).
DeleteVậy theo đồng chí, trong số này có ai mà nếu người ta viết tự truyện về đời mình thì đồng chí sẽ tìm đọc bằng được không?
Nếu câu trả lời là không, hoặc được tặng thì mới lấy và đọc chơi thì đồng chí đã có câu trả lời cho trường hợp của tớ rồi đấy!
Quên, có đồng chí Lê Hồng Giang nữa.
DeleteHic, tập làm văn của đồng chí hơi bị được đấy. Đọc mà tớ cứ tủm tỉm cười một mình, một phần vì giọng điệu dí dỏm, phần nữa thấy bóng dáng mình trong đó của cái thời xa xưa. Cũng dong duổi trên chiếc xe đạp trong suốt những năm đại học, nhưng ko có xe xịn như đ/c mà là 1 chiếc xe đạp nam của Tiệp xuống khung. Cũng làm cua học nhảy ở cung Việt Xô nhưng ko tài năng được như đồng chí, chắc là hơi bị thiếu chút năng khiếu, nên chỉ đủ để khi nghe thấy những giai điệu như tango hay waltz là thấy người rạo rực và cảm thấy đỡ "quê" khi tham gia các cuộc giao lưu. Rồi cả cái đoạn học ngoại ngữ nữa chứ. Hic, sao mà hồi ấy chăm chỉ thế cơ chứ (động lực ở đâu ra chả biết), xong 5 năm đại học thì cũng com pờ lít cái bằng tại chức buổi tối tiếng Nga (hic, chữ thầy giờ chắc trả cô hết rồi). Hồi hộp ra phết đón đọc các tập mới của đ/c đấy.
ReplyDeleteHehe, dong luc la may em ngoi hoc ben canh, dung khong? To cung cua duoc mot vai em o cac lop ngoai ngu day, chua ke cac em thich to ma to khong thich (xin loi viet khong dau nhe)
Delete