Hôm trước có đồng chí em xui tớ viết về đề tài xã hội nữa (chắc thấy tớ
càng ngày càng kém về kinh tế). Thì cũng liều một phen xem sao vậy. Phát huy tối
đa trí tưởng tượng, tớ quyết định viết về một nhân vật X (không phải đồng chí X
mà ai cũng biết đâu nhé) mà tớ gọi là hắn cho nó có vẻ văn vẻ tí chút. Truyện
có thể có nhiều phần, tùy thuộc vào trí tưởng tượng và độ hứng của tớ, cũng như
độ hứng của các đồng chí bạn đọc.
Đầu năm 1991. Hắn
đang học năm cuối ở trường Đại học Kinh tế Quốc dân. Nói là học, nhưng hắn đã
đánh mất thói quen học, mà chỉ còn thói quen đi đến trường (và không học) có lẽ
từ năm thứ 2 hay chậm nhất là năm thứ 3 rồi. Hàng ngày, cứ tầm độ 10 giờ sáng
gì đó,từ nhà hắn lóc cóc đạp cái xe cuốc mầu mắm tôm cao lều nghều mà bố hắn đi
xuất khẩu lao động ở Tiệp gửi về cho hắn đi vào trường, dựng ngay trước cửa giảng
đường (ở tầng 1), trong tầm nhìn của hắn từ mấy dẫy bàn trong giảng đường, khóa
lại cẩn thận. (Ông bố hắn là người cục tính nhưng rất thương và chiều hắn một
cách ngấm ngầm. Để mua được cái xe cuốc này, chắc theo ông là rất hợp với cái
dàng cao lều nghều của hắn, hẳn ông phải tiết kiệm tiền lương mấy tháng lao động
khổ sai bên Tiệp). Hắn phải khóa xe và dựng ở chỗ mà hắn có thể nhòm ra bất cứ
lúc nào vì hắn đã từng bị cắt khóa một con xe đạp ghẻ trước đó, ở một góc khuất
của khu giảng đường, báo hại hắn phải đi bộ từ nhà đến trường (may mà không quá
xa). Hắn càng có lý do để ghé mắt trông xe khi đang học vì hắn không muốn mất
tiền gửi vào bãi trông xe, khi mà phòng học nhìn ngay ra sân, chỗ hắn để xe đạp.
Hình như hắn chẳng
mang cái gì đi học thì phải, bút không, mà giấy cũng chẳng có. Hắn không nhớ tại
sao lại vào cái giờ đó, cũng có thể là cái giờ mà giáo viên đứng lớp hay điểm
danh. Hắn “đi học” chủ yếu vì đến gặp và đưa cô bạn thân học cùng lớp về nhà
khi hết giờ. Cô bạn này, tạm đặt tên là Loan, hắn rất thân, đôi lúc hắn cũng tưởng
là có tí cái gọi là tình yêu, nhưng ngẫm ra thì chắc không phải. Cô bạn thì
đương nhiên cũng rất thân với hắn, còn hắn thì chịu không thể biết là cô nàng
có yêu hắn tí nào không (vì hắn chẳng bao giờ hỏi). Hắn thân với Loan trước
tiên vì khi làm thủ tục nhập học, hắn mới nhận ra là cô bé này cũng ngồi cùng
phòng thi đại học với hắn, và Loan là một trong hai cô gái người Hà Nội duy nhất
trong cái lớp có đến hơn 40 mạng của hắn.
Hắn cũng chẳng nhớ
là làm cách nào mà hắn qua được mấy năm học cuối khóa khi mà động lực học hắn
đã đánh mất ngay sau năm thứ nhất. Những buổi sáng và chiều kinh hoàng nhất với
riêng hắn và với cả đám sinh viên là những buổi học 4 đến 6 tiết học toàn Kinh
tế chính trị Mác Lê Nin, hoặc khốn nạn không kém là Lịch sử đảng, hay Triết học
Mác Lê Nin, hoặc những cái đại loại như vậy. Thực ra, những môn học gắn với mấy
cái chữ đến đau bụng này không phải hoàn toàn, không luôn tồi tệ. Ít nhất là với
hắn, kỳ học đầu tiên của năm thứ nhất, môn học Kinh tế chính trị là môn học khá
thú vị, chủ yếu do công lao của một ông thầy già, trông khắc khổ và nghèo nàn với
trang phục thiếu vải (tức là quần ống thấp ống cao). Ông thầy nói không cần
nhìn giáo trình, biết đặt câu hỏi đánh thức và bắt động não lũ sinh viên theo lẽ
thường là đang ngủ gật trong giờ. Hắn đã từng xung phong giơ tay trả lời ông thầy
này vài lần. Có lúc đúng, có lúc sai, nhưng đại loại là nó cho hắn cái cảm giác
mà sau này du học hắn mới biết, mới hiểu.
Hoặc với những
môn nghe rất oái oăm, hình như là Đạo đức Xã hội chủ nghĩa, hắn thậm chí còn đạt
cực khoái khi rinh về một con 10 cho bài tiểu luận xuất sắc (!) viết về tình
yêu của con người mới xã hội chủ nghĩa!!! Đó là năm thứ 2 thì phải, là năm mà hắn
thậm chí còn chưa có lấy cái gọi là mảnh tình vắt vai. Hắn vẫn còn nhớ, bài tiểu
luận đó, hắn viết (bằng bút, tất nhiên, chứ làm gì có máy tính và máy in như
bây giờ) có nhẽ đến cả chục trang, và đến bây giờ hắn vẫn còn phục hắn là tại
sao hắn lại có thể bịa ra dài (và hay, tất nhiên) như vậy được cơ chứ. Buồn cười
nhất là hắn mang cái đề tài đó đến nhà một cô bạn-bắt-đầu-thân-chứ-không-thể-yêu,
dân học ngoại ngữ, khoa tiếng Nga, vốn văn chương khá là lai láng, để bảo cô ấy
triển khai mấy đường cho hắn xem. Kết cục là hắn thấy một trang giấy với khoảng
chục dòng rồi... tắc tị! Hắn hả hê lắm, nghĩ bụng tưởng gì, hóa ra mình còn
kinh hơn bọn này.
Nhưng tình hình bắt
đầu tệ đi kể từ đó, với những đồng chí thầy đứng suốt cả mấy tiết học đều đều đọc
giáo trình ra cho lũ sinh viên đói ăn, thiếu áo ngồi dưới chép lia lịa. Giờ
nghĩ lại, hắn cho rằng thầy đọc vậy vì cũng chẳng nhớ, chẳng hiểu gì về những
cái thầy đang giảng (quên, đang đọc) – một cảm giác nữa mà nhiều năm sau này hắn
đã trải nghiệm khi đứng trên bục giảng cho sinh viên Nhật (hehe). Tinh thần học
tập lơ đãng của hắn có lẽ bắt đầu xuất phát từ đấy, với những lần hắn đang thả
hồn theo một con chim gì đó đang bay nhẩy trên cái cây cổ thụ ngay cạnh cửa sổ
của giảng đường thì thầy giáo gọi giật giọng làm hắn choàng tỉnh, bắt nhắc lại
đoạn kinh về xã hội chủ nghĩa thầy vừa đọc xong. Tất nhiên, hắn không phải là
Chúa thì sao mà thuộc được, thế là bị kỷ luật gì đó, hình như là một cái dấu
đánh trong sổ đen của thầy.
Tất nhiên là hắn
không phải là thằng lười. Không học ở trường thì hắn học những cái hắn thích,
hoặc cho là cần, hoặc thành mốt, ở bên ngoài. Hắn vẫn nhớ những buổi chiều, tan
học, đạp xe trên đường Giải phóng thì phải để đến lớp học tiếng Anh, tiếng Pháp
cùng với mấy thằng ngoại trú người Hà Nội của lớp hắn, lẽo đẽo đi sau mấy em
tóc cụt, lải nhải hát bài gì của Trịnh Công Sơn có đoạn “ôi tóc em dài.. đến
ngang cổ”. Không nhớ là các em đó phản ứng thế nào, nhưng chắc chắn là hắn và mấy thằng bạn dường như vẫn còn chưa qua tuổi học sinh không có ý định làm quen, cưa cẩm mấy em đi đường đó.
Và hắn cũng không
xa lánh xu thế thời đại khi đăng ký học nhảy, còn được gọi là khiêu vũ quốc tế,
vì nghĩ là chim gái thì chẳng cái gì hiệu nghiệm bằng cái món này. Chính vì học
nhảy, và biết nhảy (khá đẹp, theo hắn) mà quả thật là đời hắn đã thay đổi hoàn
toàn, với nhiều biến cố mà có giàu trí tưởng tượng như hắn cũng không bao giờ
nghĩ ra được. (Hết tập 1, mời các đồng chí đón đọc số tiếp, đồng thời cho biết
cảm tưởng nhé).
Con đường của một sinh viên kinh tế đến chuyên gia kinh tế! hihi
ReplyDeleteCác đồng chí đừng theo con đường của hắn nhé, không là thành chuyên gia kinh thế thì chết đấy.
DeleteĐọc thấy hắn quen quen phảng phất đâu đó là mình nhưng hẵn nhiên là không thể bằng hắn được. Đang đợi diễn biến tiếp ....
ReplyDeleteĐể tớ xin phép hắn cho tiết lộ thêm các chi tiết và nhân vật đã rồi sẽ chép lại tiếp.
Delete