Từ trước tới nay
tớ vẫn ghét nhiều thứ bị kiểm duyệt, trong đó có kiểm duyệt báo chí. Nhưng nay
thì tớ đang và sẽ phải nghĩ lại hai lần mỗi khi định to mồm ủng hộ chuyện tự do
báo chí. Sự thay đổi này mới đến từ mấy tháng nay và đặc biệt càng rõ nét khi tớ đọc bài “’Bão’ thất nghiệp sắp đổ bộ?”
trên VEF, sau khi vừa mới bị “choáng” với bài “Doanh nghiệp mắc kẹt vì chính
sách?” mà tớ mới bình luận hôm vừa rồi.
Bài “’Bão’ thất
nghiệp sắp đổ bộ?” đi từ con số 79.000 doanh nghiệp giải thể và phá sản. Giả sử
mỗi doanh nghiệp có ít nhất 5-10 lao động, tác giả tính ra ngay con số thất
nghiệp đã là hơn nửa triệu người. Với giả thiết nữa là mỗi người lao động có
thu nhập 3 triệu đồng/tháng thì con số mất đi về thu nhập do thất nghiệp lên tới
1.500 tỷ đồng/tháng (75 triệu USD/tháng). Nếu tính thêm hiệu ứng lan tỏa thì
con số thực tế về thiệt hại do thất nghiệp có thể lên tới hàng tỷ USD/năm, theo
tính toán của tác giả. Kinh chưa? Phần tiếp theo, tác giả triển khai rộng vấn đề ra, từ ảnh hưởng lên tệ nạn xã hội, chi phí cơ hội phải trả, và không quên cảnh báo nguy cơ còn lớn hơn nữa nếu từ nay cuối năm mà các doanh nghiệp tiếp tục đóng cửa phá sản. Từ đó, tác giả nhảy sang bàn những vấn đề vĩ mô như giảm lãi suất, giảm thuế, cho vay ưu đãi, rồi lan sang cả chính trị như “đảng cử dân bầu” v.v... toàn là những chuyện tày đình cả. Nói chung, đọc cả bài sẽ thấy toát lên nguy cơ chực chờ của một thảm họa kinh tế xã hội to lớn toàn diện đang đến gần mà nếu ai đó không làm cái gì đó ngay thì cả xã hội sẽ loạn hết.
Tớ tuy đầu óc bị mụ mị vì vướng vào “ma trận” trong bài của tác giả nhưng may sao vẫn còn tỉnh lại vào phút chót, và chợt nhớ ra 2 điều quan trọng. Thứ nhất là con số 79.000 doanh nghiệp dừng hoạt động, phá sản nói trên là có con số cộng dồn từ năm 2001. Cứ cho là năm 2011 và năm nay là đặc biệt khó khăn thì con số doanh nghiệp phá sản và ngừng hoạt động chỉ là một góc của con số trên (hình như là 50.000 gì đó?). Thứ hai, chỉ riêng năm 2011, đã có hơn 77.000 doanh nghiệp mới thành lập. Vì có khoảng hơn 7.000 doanh nghiệp trong số mới thành lập này được báo cáo là đã sớm chấm dứt hoạt động nên con số net doanh nghiệp mới thành lập năm trước ít nhất cũng còn khoảng 70.000 doanh nghiệp.
Như vậy, số doanh nghiệp còn tồn tại riêng trongnăm 2011 sau khi trừ đi số doanh nghiệp đã đóng cửa, phá sản (50.000) phải tăng lên ít nhất là 20.000 doanh nghiệp (70.000 trừ 50.000) chứ nhỉ? Nếu đúng như vậy thì làm sao có chuyện thất nghiệp lại tăng vì đã có nhiều doanh nghiệp phá sản như tác giả nói được?
Suy ra tiếp rằng các phân tích, tính toán, triển khai lằng nhằng của tác giả chỉ là một mớ chữ vô giá trị. À, thực ra không phải là vô giá trị, mà là một hiểm họa lớn khi nó reo rắc nỗi sợ hãi vô cớ lên toàn xã hội. Không hiểu tác giả vô tình hay cố ý khi mắc phải những lỗi trầm trọng trong phân tích như nói ở trên.
Dù vô tình hay hữu ý, tớ thật sự nghĩ lại rằng đã đến lúc cơ quan kiểm duyệt báo chí phải thực hiện việc kiểm duyệt từng bài một, bất kể các bài viết không liên can gì đến những từ chính trị “phạm húy”, để gạt bỏ ngay trước khi xuất bản những bài viết độc hại loại này, vì tác hại của chúng cũng ghê gớm không kém những bài bị kiểm duyệt theo truyền thống.
Thêm một ví dụ nữa về vấn đề anh nói tới: http://www.giatieu.com/tin-don-keo-gia-hat-tieu-lien-tuc-xuong-thap/1091/
ReplyDeleteChỉ khổ nông dân!
Tất cả các dự báo đề có rủi ro đi kèm: (1) rủi ro từ số liệu nhặt trên trời (đa phần); (2) rủi ro từ các nhà sản xuất dựa trên dự báo chung này để lập kế hoạch sản xuất riêng cho mình, cộng thêm với nhiều người khác thấy ngon ăn nhẩy vào, dẫn đến thị trường khủng hoảng thừa; (3) rủi ro từ những yếu tố không lường trước được, làm thay đổi hoàn toàn cán cân cung cầu và giá cả (ví dụ cuộc khủng hoảng kinh tế, hoặc sóng thần). Dù các dự báo trước đó từng đúng thì sẽ sai bét trong những hoàn cảnh này, và những chủ thể tham gia thị trường sẽ có người đi ăn mày và cũng có người thành tỷ phú sau đó.
ReplyDeleteVới những rủi ro luôn đi kèm như vậy trong bất cứ thị trường (hàng hóa) nào thì không chỉ có nông dân chết mà chuyên gia cũng chết, em à. Anh có lần thử dựa vào dự đoán tỷ giá SGD/USD do nội bộ ngân hàng cung cấp để mua USD. Kết cục thiệt một khoản kha khá! Từ đó anh suy ra là không có tin vào bất cứ dự báo nào, kể cả của bản thân khi quyết định làm một việc gì đó. May rủi và linh cảm lúc đó mới là quan trọng! Nhưng công việc của anh thì vẫn cứ phải đưa ra dự báo để cho những thằng khác xài