Theo đồng chí TS VõTrí Thành: “Phải
hết sức cố gắng thoát khỏi, trước hết không được rời bỏ mục tiêu ổn định kinh
tế vĩ mô. Trong bối cảnh chính sách kinh tế vĩ mô vẫn chặt chẽ có thể phần nào
nới lỏng. Các biện pháp phải linh hoạt, cụ thể như phải có chính sách hỗ trợ
các DN sản xuất kinh doanh; xử lý thanh khoản, nợ xấu của các ngân hàng; giảm
lãi suất. Có biện pháp kích thích ngân hàng hướng tín dụng vào những lĩnh vực
sản xuất kinh doanh tạo ra nhiều việc làm, thu nhập; hạ tỷ lệ dự trữ bắt buộc;
xem xét sử dụng vốn vào kết cấu hạ tầng, vào khu vực sản xuất kinh doanh có khả
năng lan toả tốt nhất là đối với các DN vừa và nhỏ. Tiếp đến là kích cầu với
bất động sản bằng các hình thức hợp lý như cho vay mua nhà thu nhập thấp, Nhà
nước bỏ tiền mua nhà thương mại để đưa vào quỹ tái định cư... Cần xem xét các
lĩnh vực cho vay. Vay tiêu dùng nên được nới lỏng; xem xét giảm 1 số dòng thuế
VAT, đẩy mạnh xúc tiến thương mại, tăng trưởng xuất khẩu...”
Đồng chí nêu một loạt những cái “phải” (nhiều
cái chéo ngoe nhau về phương cách và hậu quả, chẳng hạn giữ ổn định kinh tế vĩ
mô nhưng lại hạ lãi suất, hạ tỷ lệ dự trữ bắt buộc, kích cầu bất động sản
v.v...), và những cái “cần” to đùng như cần “tăng trưởng xuất khẩu”. Nhưng cái
cần/phải quan trọng nhất là làm từ đâu, làm cái gì, bắt đầu từ cái gì, làm như
thế nào thì chúa mới biết!
Đồng chí TS. Trần Đình Thiên đã nhận định đúng rằng: “Nên lưu ý một
đặc điểm rất nổi bật của kinh tế Việt Nam là tăng trưởng dựa mạnh vào vốn, nhiều
doanh nghiệp hoạt động theo phương châm "tay không bắt giặc", kinh
doanh dựa chủ yếu vào vốn vay ngân hàng. Phương thức hoạt động theo kiểu
"đánh mượn sức" này trở nên rất rủi ro khi nền kinh tế lâm vào tình
trạng khó khăn như hiện nay”.
Tưởng rằng
với “cái chết được báo trước” như vậy sẽ không có gì phải đáng bàn. Ấy thế mà ở
đoạn dưới, đồng chí Thiên lại tỏ ra lo ngại với tình trạng doanh nghiệp phá sản
hàng loạt và những hậu quả của nó, ví dụ tăng trưởng không đạt mục tiêu. Vì vậy
đồng chí nhấn mạnh và phải tập trung sức để cứu doanh nghiệp, mặc dù vẫn không
quên nhấn mạnh rằng phải kiên định với lập trường coi “tăng trưởng không phải
là mục tiêu ưu tiên”, gạt bỏ triệt để căn bệnh “nghiện” thành tích tăng trưởng
và có cơ chế thưởng phạt theo thành tích chống lạm phát! Khó thế cơ chứ lị!
Để làm
được việc này (chống đình lạm, đồng thời cứu doanh nghiệp), đồng chí Thiên cho
rằng phải bắt tay ngay vào tái cơ cấu 3 lĩnh vực, tiến hành một loạt cải cách với
thay đổi. Nhưng tớ chợt nghĩ ra rằng hình như đến tháng 5 này mới có đề án tái
cơ cấu cái gì đó thì phải. Và từ lúc có đề án, qua phản biện, xây dựng, sửa đổi
và dù có tiến hành sớm thì lúc đó chắc doanh nghiệp cũng ngoẻo từ lâu rồi (hình
như tớ nhớ không nhầm thì đồng chí Cao
Sĩ Kiêm hay đồng chí nào đó phát biểu xanh rờn từ hồi năm ngoái rằng nếu lãi suất
tiếp tục cao kéo dài thì doanh nghiệp sẽ chết hết sau 5 tháng nữa. Nay đã sắp
qua cái thời hạn đó rồi nhỉ?)
Đồng
chí Thiên cũng chỉ ra: “Phần trách nhiệm chính trong công cuộc này phải trao
cho chính sách tài khóa với các nội dung cụ thể: giảm thuế doanh nghiệp từ mức
25% xuống 20%, miễn hoặc giảm đáng kể các loại thuế khác (ví dụ các loại thuế
nhập khẩu) thay vì "hoãn nộp thuế"; tránh không áp dụng tùy tiện các
loại phí, gây ra tình trạng "loạn phí", ảnh hưởng tiêu cực đến lòng
tin xã hội, tạo thêm gánh nặng cho doanh nghiệp. Đồng thời, phải có phương thức
và lộ trình tích cực để hạ nhanh lãi suất chứ không thể theo lộ trình tuần tự
chậm chạp (mỗi quý giảm 1% lãi suất), vừa không cứu được doanh nghiệp, vừa gây
ra những kỳ vọng không phù hợp về lãi suất, dẫn đến chỗ lựa chọn hành động gây
méo mó, làm chệch mục tiêu chính sách là cứu doanh nghiệp trên nền tảng kiềm chế
lạm phát”.
Nhưng tớ muốn hỏi một cách rất cắc cớ rằng nếu
cắt giảm thuế đi thì thu ngân sách sẽ giảm, buộc phải bội chi hoặc phải cắt giảm
chi tiêu công phải không nhỉ? Ngoài chuyện không dễ mà làm thế, cắt giảm chi
tiêu công thì lại tước đi bớt công cụ để chống đình đốn (vì làm giảm tổng cầu) à?
Chưa nói rằng cắt giảm chi tiêu công đôi khi còn kéo theo giảm luôn cả chi tiêu
và đầu tư tư nhân vì mất đi một liều thuốc mồi kích thích cho chúng nhỉ?
Và nếu đã coi thành tích chống lạm phát là
quan trọng đến như vậy thì sao làm thế nào mà hạ lãi suất, mà lại còn phải hạ
nhanh nữa so với lộ trình hiện nay?
Tóm lại, tớ càng đọc các kế sách, kiến nghị
kiểu này, càng thấy ù ù cạc cạc trong đầu. Có đồng chí nào hiến cái kế gì vừa
chống được lạm phát, vừa thúc đẩy tăng trưởng trở lại, vừa hạ lãi suất khẩn cấp
để cứu nguy cho doanh nghiệp (theo một cách dễ hiểu, minh bạch hơn) được không?
Lưu ý là trừ cái kế sách của đồng chí Phạm Đỗ Chí như hôm trước nhé!
No comments:
Post a Comment